Long Tự cưỡi con ngựa đen tuyền, y đưa mắt ngắm nhìn đoàn người họp chợ trở lại. Đã mấy tháng kể từ khi bệ hạ cho thông thương lại kể từ khi sư Vạn Hạnh về trời. Cũng đã nửa năm nay, y không về lại Thăng Long.
Thành Diễn Châu mới ngày nào hoang tàn vì giặc phản, nay đã khôi phục vẻ nhộn nhịp phồn hoa. Y đứng trên toà thành cao, trông ra núi non vạn dặm, rồi cúi đầu trân trân nhìn chiếc trâm bạc hoa mai cô để lại ở cổ tự núi Mã Yên. Lúc đó, y lật tung khắp mọi ngóc ngách của cánh rừng đó vẫn không thể tìm thấy cô. Phạm đến địa phận Chân Lạp, y cũng chỉ đành ngày ngày tìm cách một mình lẻn vào rừng. Cuối cùng vẫn bị những cơn mưa Chân Lạp cuốn đi hết những manh mối.
Cô đã từng hỏi y. Nếu một ngày cô bay đi mất y sẽ làm gì. Cho nên y muốn tìm người y yêu ở đây, đến khi không tìm được nữa, sẽ về Hoa Lư đợi người.
Bất chợt, từ phía xa đối diện cổng thành, xuất hiện hai con ngựa phi nước đại. Long Tự bất chợt hẫng một nhịp đập. Y ào ra bệ gác, cố nhìn rõ thân ảnh trên lưng ngựa.
Ngọc Chi ngước mắt nhìn lên toà thành cao, nơi một nam nhân mặc giáp bạc, thân người cao cao, bờ vai vững chãi, giống như trong nhớ nhung vạn lần của cô.
-Long Tự!
Long Tự thất thần nghe thanh âm mà y ngày đêm mong ngóng, rồi y xoay người lao đi thật nhanh, băng qua khỏi tầng tầng lớp lớp bậc thang đá mà lao ra khỏi cổng thành. Ngọc Chi giật lại dây cương ngựa rồi nhảy xuống. Cô trào nước mắt vừa chạy ào về phía y.
-Long Tự!
-Ngọc Chi!
Y chưa từng thấy đôi chân mình chạy nhanh đến như vậy. Hai người lao vào nhau, y ôm chầm lấy cơ thể nữ nhân mong manh, vùi mình trong mùi hương y nhớ thương. Cô quàng tay ôm cổ y, lọt thỏm vào lòng y cho thoả bao nỗi nhớ nửa năm qua.
-Sao anh vẫn ở đây đồ ngốc ạ...
Cô bật khóc nức nở. Long Tự càng ôm chặt cô hơn, cố giữ cơ thể kia không run lên bần bật.
-Sao ta đi đâu được chứ, ta phải ở đây chờ vương phi của ta trở về mà. Chẳng phải ta đã hứa ta sẽ đợi nàng hay sao?
-Lỡ như, lỡ như em vĩnh viễn không trở về thì sao?
-Vậy thì, ta cũng sẽ vĩnh viễn ở lại đây, ôm bóng hình nàng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Ngọc Chi rời khỏi y. Long Tự nâng lấy gương mặt cô mà lau đi nước mắt giàn giụa trên đôi gò má.
-Anh gầy đi nhiều quá.
Cô ôm lấy góc mặt xương xương tiều tuỵ, râu đã lởm chởm mọc rồi. Bấy lâu qua y chẳng buồn chăm chút vẻ ngoài nữa, cũng chẳng có ai chăm sóc y. Long Tự cười hiền lắm, y nén nước mắt.
-Nàng đã hồng hào hơn nhiều rồi. Vết thương...
Y xoa trên tấm lưng cô. Cô liền gật đầu, y liền lau nước mắt cô lăn trên má.
-Udayaditya đã cứu em. Ở chỗ anh ấy, em đã hồi phục rất nhiều. Em mang ơn anh ấy.
Long Tự nhìn về phía Udayaditya đang quay mặt đi. Y tiến về phía vương tử kia, cúi người hành lễ.
-Cảm tạ vương tử đã chăm sóc cho nàng suốt nửa năm qua. Ta nhất định sẽ báo đáp.
-Không cần đâu, vương gia.
Udayaditya cười hiền, y thi lễ đáp lại rồi nhìn về phía Ngọc Chi.
-Ta đã ích kỉ muốn giữ Ngọc Chi tiểu thư ở lại lâu hơn. Tiểu thư cũng đã giúp ta hoàn thành rất nhiều ý tưởng ta dở dang, âu cũng đã là báo đáp ta rất nhiều rồi.
Long Tự gật đầu, y cười bắt lấy cánh tay của Udayaditya. Cả hai giống như đã từng thân thiết.
-Vương tử trượng nghĩa không cầu hồi đáp, quả khiến Lý Long Tự ta ngưỡng mộ. Nếu đã có duyên gặp hai lần, chúng ta cũng xem như là bằng hữu. Mai đây có gặp lại, ta nhất định sẽ hậu đãi vương tử.
Udayaditya cười hiền. Người này chí khí vô tư, Ngọc Chi ở bên cạnh nhất định sẽ an yên. Y ngưỡng mộ và cũng cảm phục tình cảm của hai người. Trước lúc rời đi, y không quên mong Ngọc Chi tha thứ, đợi được cái gật đầu và nụ cười của cô, Udayaditya mới lên ngựa quay về.
Ngọc Chi nhìn theo bóng y xa dần. Dẫu mai đây đế quốc Khmer có sụp đổ, thì có hề gì. Y vẫn sẽ là một vị vua tốt. Lần đó, có thể là lần cuối cùng cả hai gặp Udayaditya, vương tử kế thừa đế quốc Angkor mai này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!