Lần thứ hai về lại Hoa Lư, bầu trời trong xanh nhưng vẫn là không khí lạnh buốt như vậy. Ngọc Chi ngồi trên con thuyền nhỏ, tựa vào vai Long Tự ngắm mây trôi.
-Thật ra em vẫn rất thích ở đây, yên bình lắm.
Y kéo lại áo choàng quanh cô rồi ôm cô sâu vào lòng, tựa đầu lên mái tóc mềm mại kia.
-Nàng thích thì tốt. Nếu muốn, ta và nàng chẳng về Thăng Long nữa. Chúng ta ở đây, bình an trôi qua hết kiếp này.
-Thật chứ?
Y gật đầu, nắm lấy bàn tay cô rét căm. Bàn tay cô nhỏ bé lọt giữa năm ngón tay y.
-Nàng phải mau khoẻ lại, chúng ta còn làm hôn lễ. Nàng nhất định sẽ là tân nương đẹp nhất Đại Cồ Việt này.
Cô phì cười, ôm ngang eo y.
-Em cũng lấy được người chồng đẹp trai nhất thế kỉ mười một rồi.
Y bật cười, nụ cười đáng yêu quá. Cô muốn y mãi cười như thế này, đừng quản chuyện binh đao làm chi.
-Ta đưa nàng về thành Hoa Lư cũ nhé. Nơi này mẫu hậu ta từng sống.
Lúc này, cô mới hơi ngồi dậy. Chuyện trước kia của chị Hoài An, cô thật sự muốn biết.
-Nhưng anh sinh ở thành Đại La mà, có đúng không?
-Không sai, ta là hoàng tử đầu tiên sinh ra ở Thăng Long đó!
Y cười vui vẻ, nhưng trong lòng cô lại đăm chiêu.
Tá Quốc hoàng hậu nhất định đã có thai Long Tự khi còn ở Hoa Lư. Vậy là ngay lúc Thái Tổ hoàng đế mới có được ngôi báu. Khi Thái Tổ đăng cơ, người đã dời đô về Đại La ngay.
Có lẽ nếu tìm về thời điểm đó, cô sẽ biết được vì sao hoàng hậu lại xa cách với bệ hạ đến thế, khi hai người vừa mới có được một đứa con.
Ngọc Chi nằng nặc đòi y đưa về thành cũ, giờ đã là phủ của Khai Quốc vương. Dĩ nhiên gặp lại hai người, y cũng vô cùng vui vẻ.
-Hai người thật biết chọn chỗ nghỉ dưỡng nhỉ?
Long Bồ vừa đi vừa quay mặt lại nói với Long Tự, y chỉ cười nhìn tên em trai.
-Ta nghe nói thành cũ bao la, nhiều điện rộng rãi, anh cũng đâu ở hết, thôi thì để ta đến giúp.
-Đa tạ em nhé!
Cả hai cười lớn. Long Bồ ngoái lại nhìn Ngọc Chi, lòng hơi khó xử.
-Vậy là cuối cùng, phụ hoàng lại ban hôn cho hai người sao?
Long Tự hiểu ý. Y cố tình im lặng.
-Vương tiểu thư có vẻ ốm yếu hơn lần đó rồi.
Ngọc Chi gật đầu, kéo lại áo choàng.
-Ngày mai em đưa vương phi lên núi Mã Yên tĩnh dưỡng đi. Ở trên đó có một ngôi cổ tự, để dưỡng bệnh rất tốt. Nếu cần gì cứ nói với ta.
Thật ra cô muốn điều tra về chuyện quá khứ đó, nhưng chắc Long Tự sẽ không cho phép. Sức khoẻ cô dạo này cũng không còn như trước.
-Anh Long Bồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!