Chương 16: Sứ Thần

Long Tự hừng hực tiến tới, y vừa trở về từ biên ải xa xôi. Kể từ khi y khỏi bệnh, bệ hạ đã lệnh y đi biệt khỏi Thăng Long.

-Anh về rồi...

Y túm lấy cô lôi ra phía sau lưng mình, ánh mắt đề phòng đổ lên Udayaditya. Dường như Udayaditya cũng hiểu được điều gì, y cung kính hành lễ.

-Tôi là sứ giả được quốc vương Suryavarman cử sang.

Long Tự cũng từ y phục mà nhận ra y là người trong đoàn sứ thần Chân Lạp đến, nhưng hắn lại tiếp cận Ngọc Chi của y?

-Sứ giả đa lễ rồi, ta là Hoán Vũ vương. Sứ giả đi đường xa chắc đã mỏi mệt, ta cũng không làm phiền sứ giả thưởng cảnh nữa.

Nói rồi, y kéo tay cô rời đi, chẳng kịp để Ngọc Chi chào Udayaditya lấy một câu.

-Long Tự! Anh về khi nào thế?

Cô lăn tăn chạy theo sải chân dài rộng của y. Y vẫn hằn học nắm lấy tay cô, dắt cô đi dọc qua những con đường nhỏ men theo tầng tầng lớp lớp cung điện.

Đến một nơi điện nhỏ vắng người qua lại, Long Tự mới đẩy cô áp vào tường, ập đến choán lấy đôi môi nhỏ kia, mãnh liệt hôn xuống bao nhớ nhung, bao đau lòng, bao tức giận.

Ngọc Chi sững sờ nhìn đôi mắt y nhắm nghiền, bàn tay y to lớn ôm trọn khuôn mặt cô, một tay quàng qua eo cô mà ghì thật chặt. Một lúc sau, y rời khỏi đôi môi nhỏ kia, kề sát cô.

-Ta mới đi một chốc, nàng đã tìm nam nhân khác trò chuyện rồi?

Cô bĩu môi giận dỗi quay mặt đi, hắn lại xem cô là người như thế ư?

Long Tự biết mình lỡ lời, y toan cúi xuống hôn cô nhưng đã bị cô né tránh.

-Ai cho anh hôn thế?

-Ngọc Chi, ta xin lỗi. Ta thật sự rất nhớ nàng.

Cô ngước nhìn y, nhìn đôi mắt nâu đẹp tuyệt, cô cũng nhớ góc mặt này, sóng mũi này, nét mày này quá đỗi.

-Sao anh lại đi lâu thế?

Y cười khẽ, bàn tay vuốt trên gò má gầy rộc, xanh xao.

-Nàng lại không chăm sóc tốt cho bản thân rồi.

Cô nắm lấy vạt áo y, ngước đôi mắt buồn bã nhìn chàng trai trẻ, nước da sạm đi vì trải nắng mưa ở biên ải suốt nửa năm qua. Tên hoàng tử này chắc chắn đã phải chịu nhiều cực khổ rồi.

-Làm gì có, em vẫn khoẻ mà.

Y cúi xuống hôn lên mắt cô.

-Đừng lo, ta trở về rồi, nhất định sẽ che chở nàng.

Cô gật đầu, quàng tay ôm y, lọt thỏm trong lòng y.

-Đừng đi nữa nhé. Không có anh ở đây, em thật sự rất lạc lõng. Hoàng cung này tại sao phải lưu lại em?

Y gật đầu, ôm chặt lấy cô. Sáu tháng qua, y đã suy nghĩ rất nhiều. Về người y yêu hết mực, về người anh trai y kính nể, về bệ hạ, về mẫu hậu. Đến cuối cùng, khi Thái tử lên được ngôi báu kia thì sao, chẳng phải y sẽ rất cô độc sao? Y hiểu mình chỉ muốn bảo vệ người mình yêu.

-Được, ta đưa nàng đi, chúng ta bình bình an an đi hết hồng trần này.

_______________

Long Tự vừa đi vừa cười, y phất ống tay áo bước vào hậu đình cung An Định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!