Giữa một đại điện im lặng đợi một câu nói của y, Đức Chính lặng lẽ đi về phía Vương đại nhân cúi người hành lễ. Xong xuôi, y hướng về phía vua nét mặt ngập trong suy nghĩ.
-Thỉnh cầu phụ hoàng, cho con lập tiểu thư Vương Ngọc Chi làm trắc phi.
Tại sao? Ngọc Chi tròn mắt ngỡ ngàng nhìn Đức Chính, rồi quay phắt sang Long Tự. Y cúi gằm mặt, mắt nhắm lại, như không nghe, cũng không thấy, không cảm gì.
Cô muốn gào lên, cô muốn gọi y. Lúc này, cô mới biết mình mong chờ lời phản kháng từ y đến nhường nào.
Chân mày Thừa Tuấn cau chặt, y toan đứng lên thì đã bị Lý Hạ Nghi nắm chặt lấy cánh tay ghì lấy, ánh mắt nàng ta sắc bén đổ lên y.
-Chỉ cần người đứng dậy, bệ hạ sẽ cho rằng cô ta câu dẫn một lúc hai người con của mình đấy.
Y còn chưa kịp nói gì thì hoàng đế đã lên tiếng.
-Lúc trước, con nhất quyết không muốn lập thêm trắc phi mà?
Vua vuốt dọc chỏm râu, nhìn xuống con trai lớn của mình.
-Phụ hoàng, lúc trước con cố chấp không chịu đối diện với tình cảm của mình. Nhưng bây giờ con đã rõ, con thực sự muốn lập nàng làm Trắc phi.
Vua phiền lòng, quay sang Long Tự.
-Long Tự, ta nghe Thuỵ thượng cung nói nàng ta là người con thích có đúng không?
Cô liền hướng mắt về phía y, chỉ thấy y mở dần đôi mắt, đứng dậy tâu chuyện.
-Phụ hoàng, đã là người có thể sóng bước cùng điện hạ, quả thật xứng đôi.
Ngọc Chi nghe như có sấm nổ vang trời. Những lời đó lại được thốt ra từ miệng của người mới một ngày trước thôi còn theo cô đi khắp nhân gian, nói yêu cô, sẽ bảo vệ cô. Cô đứng phắt dậy, nhìn Long Tự trối trân. Nhưng y chẳng nhìn cô, chỉ cúi đầu hướng về vua.
-Con làm gì vậy?
Vương đại nhân vội vã đứng dậy can ngăn. Thừa Tuấn liền cười nhạt mà can vào.
-Vương tiểu thư phản ứng như vậy là không muốn gả cho Thái tử rồi. Thái tử, người cũng nên tôn trọng quyết định của tiểu thư.
Hạ Nghi cắn răng, nàng siết chặt tay đang vo lại dưới bàn. Thừa Tuấn liền tiếp lời.
-Phụ hoàng, con muốn có một thỉnh cầu.
Vua ngả đầu ra long ỷ, phất tay cho nói. Lập Nguyên hoàng hậu lo lắng nhìn con trai.
-Khẩn cầu người thu hồi thánh lệnh phong Lý Hạ Nghi làm Vũ Đức Vương phi.
Lý Thừa tướng liền đứng bật dậy, cả Dực Thánh vương là em trai ruột của vua, chú ruột của Thái tử.
-Vương gia có phải hồ đồ rồi không?
Thừa Tuấn vẫn ngước mắt nhìn vua, phất tay cho người dẫn vào một nô tì. Nàng ta quỳ thụp dưới đất, tay chân run rẩy.
-Ở đây đã có Vũ Đức vương ta bảo vệ, ngươi cứ nói.
Nàng ta dập đầu rồi gào lên.
-Hồi bệ hạ, nô tì, nô tì không phải che giấu đến giờ mới nói, nô tì sợ.
-Dưới chân vua không có điều xằng bậy, ngươi cứ nói.
Vua phán, giọng âm vang như sấm nổ. Cung nữ kia liền tâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!