Thừa Tuấn biết Ngọc Chi về lại kinh thành rồi, cô cũng được Long Tự đưa về hoàng cung. Y ngồi ở tiểu đình giữa rừng hoa kiều mạch, lặng lẽ nhìn hoa soi trên nước. Nơi này gần Thuý Hoa cung, nhất định sẽ gặp được cô.
Dàn cung nữ đi qua, một nữ nhân đi cuối cùng. Cô chợt bắt gặp ánh mắt y, bèn dừng lại.
Vũ Đức vương biết cô tiến về phía mình, gương mặt dường như phảng phất nỗi thất vọng. Đâu đó trong y bỗng đau lòng, nhất là khi nhớ về thái độ của Thái tử bảo vệ cô khỏi y lúc đó.
-Cô về kinh rồi?
Ngọc Chi gật gù, nhìn y rót một tách trà cho mình.
-Thích khách đó, có phải là người của anh không?
Bàn tay y sững lại trong không trung, Thừa Tuấn bật cười lạnh.
-Cô tin Long Tự hơn tin ta sao?
Điều đó còn phải hỏi sao? Từ lúc gặp y đến giờ, có lúc nào rắc rối của cô không từ y mà ra?
-Vậy nếu ta nói, ta không hề làm, cô có tin ta không?
Ngọc Chi nhìn vào đôi mắt kia, cô thấy được vô vàn khó xử. Y đang phải vật lộn với điều gì? Vương quyền, hay lí trí?
-Ta việc gì phải hãm hại cô?
-Trước đây chúng ta có từng quen biết không?
Cô bỗng nhiên bật ra câu hỏi này, khiến đến bản thân mình cũng bất ngờ. Vì dường như cô cảm nhận được hai người này đã từng có kí ức gì đó. Đâu đó trong tiềm thức này, đang cố lay động cô.
Thừa Tuấn lặng thinh, y cười khẽ rồi cúi mặt, nhấp một ngụm trà.
-Cô tỉnh lại sau tai nạn đó, nghe nói đã không còn nhớ những chuyện trước đây.
Ngọc Chi cau mày, cô bỗng thấy nỗi buồn trong mắt y. Nhưng rồi nhanh chóng cái bi sầu đó mất đi, lại là một Thừa Tuấn luôn cười lạnh, nhếch chân mày nhìn cô trân trân. Thật ra đôi mắt y rất giống Thái tử. Tiếc thay, họ lại đem lòng đối địch nhau.
-Cũng tốt.
Ngọc Chi thở hắt, cô không biết phải nói chuyện gì với y, với người Long Tự đang nghi là hãm hại cô.
-Ta đã từng cứu cô một mạng ở yến tiệc thuyền rồng đó.
Lần tai nạn đó, chính là y đã cứu cô sao? Ngọc Chi nhăn mặt nhìn y, nhìn gương mặt y lấp ló sau ánh nắng len qua từ tán cây.
-Chẳng lẽ, điều này chưa từng có ai nói với cô sao?
Quả thật là như vậy. Thừa Tuấn cười khổ, lắc đầu.
-Dĩ nhiên rồi. Ở bên cạnh cô là người của Thái tử, của Long Tự, tất nhiên sẽ không để cô biết chuyện này.
-Anh muốn nói điều gì?
Thừa Tuấn lặng im nhìn cô. Chưa bao giờ những con cờ của y lại khó thao túng đến như thế, ngay cả khi y đã muốn dứt khoát một lần.
-Ta muốn nói, có thể Long Tự chưa từng thể hiện âm mưu thoán đạt giang sơn, nhưng hắn cũng là kẻ đa mưu túc trí, không hề khờ khạo vô ưu như cô nghĩ đâu.
Y đã chỉa gươm về Long Tự rồi.
-Hắn biết cha cô muốn cô làm trắc phi của Thái tử, liền ra sức giành lấy cô về tay mình.
-Anh đừng nói về Long Tự như vậy có được không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!