Long Tự đỡ cô rời khỏi xe ngựa. Cổ chân cô đã gần như khỏi hẳn, Ngọc Chi rời khỏi y, ngước mắt nhìn hoàng cung cao rộng.
-Sắp tới, dù có chuyện gì xảy ra, nàng nhớ phải luôn nghe theo sự an bài của ta.
Còn chưa kịp dứt lời, từ xa một cung nữ tiến đến gần. Y nhận ra là người của cung mẫu hậu ngay.
-Khấu kiến vương gia. Hoàng hậu cho vời người về điện.
Y quay sang, gật đầu trấn an Ngọc Chi rồi toan sải bước đi.
-Vương gia, nương nương cũng muốn Vương tiểu thư cùng đến.
Lúc này, y mới cau mày, nhìn vị cung nữ.
Ngọc Chi lần đầu được vào bên trong tẩm điện của một hoàng hậu. Cô khẽ cảm thán lối kiến trúc sang trọng theo đúng kiểu phong kiến. Những tấm màn treo bay trong gió cùng mùi hương quế xông nồng nàn, thật giống với mùi ươm trên áo Long Tự mỗi khi đến gặp cô.
Long Tự bỗng nắm lấy tay cô, rẽ màn đi vào bên trong, nơi có chiếc ghế nứa nhìn ra khoảnh sân với một thân cây trơ trọi. Cô nhìn ngắm nó, chết dần chết mòn.
-Là cây gì sao?
-Cây hoa ban.
-Loài cây này chỉ sống ở vùng cao, khí hậu lạnh. Trồng nó ở Thăng Long khó bề mà sinh trưởng được.
Cô nói khẽ vào tai y, y gật gù.
-Cây hoa ban này từ khi bệ hạ dời đô về Thăng Long, mẫu hậu đã sai người đem về cùng. Nhưng nó vẫn trơ trọi, khiến người rất buồn lòng.
Cô thở dài, hẳn là bà nhớ Hoa Lư nhiều lắm.
Từ bên buồng trong, tấm màn vén lên, xuất hiện bóng một nữ nhân khoác phượng bào, chậm rãi đi ra. Long Tự liền cúi đầu, Ngọc Chi không quên quỳ xuống hành lễ trang trọng.
-Mẫu hậu, con về rồi.
-Vương Ngọc Chi khấu kiến Tá Quốc hoàng hậu.
Bà lệnh cho bình thân rồi ngồi xuống chiếc ghế nứa. Ngọc Chi đứng dậy, cô ngẩng đầu nhìn. Lập tức, đôi mắt cô nheo lại.
Bà vẫn nhìn cô chăm chăm, dù thái độ cô khi lần đầu diện kiến bà có chút kì lạ. Tá Quốc hoàng hậu đưa tay che miệng khẽ ho, rồi nhìn sang Long Tự.
-Con gần nửa tháng qua đã ở lại Hoa Lư sao?
Bà nhìn con trai, không thể tưởng tượng ra hình ảnh con cưỡi ngựa dọc những con đường Hoa Lư, đứng trên núi Mã Yên, nhìn hoa ban rơi tán loạn.
-Vâng thưa mẫu hậu. Ngoạ địch hoa, nguyệt như sương*. Con thời gian qua lại thấy rất an nhiên, ung dung tự tại.
*Ngự hoa lau, ngắm trăng bạc như sương.
Bà gật đầu. Đất Hoa Lư vẫn luôn nhiều hoa lau như vậy, cảnh sắc, có vẻ vẫn như xưa.
Bà nhìn sang Ngọc Chi vẫn đang cau mày.
-Vậy, tiểu thư đã cùng Thái tử đến Hoa Lư sao?
Nghe bà hỏi như vậy, Ngọc Chi biết bà muốn ám chỉ điều gì.
-Tiểu nữ... đã thôi thúc điện hạ về lại Hoa Lư thăm Lập giáo hoàng hậu. Người đã muốn tiểu nữ cùng đi.
Bà cầm lấy tách trà vừa được dâng lên, nhấp một ngụm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!