Bùi Hoài Vũ đến rồi đi như một cơn gió.
Hắn vừa rời đi chưa được một tuần trà, Tam hoàng tử đã vội vã đến từ biệt ta.
" Kinh Thành nhất định có chuyện lớn."
Nhưng tạm thời ta vẫn chưa rõ là chuyện gì.
Đến tận chiều tối, ta mới biết là biên cương vừa truyền tin về: Chiến loạn lại bùng nổ.
Có điều lần này, không còn những tướng sĩ anh dũng thiện chiến của Lục gia xông pha trận mạc nữa.
Liên tục mất ba thành, toàn quân tử trận.
Hàng trăm vạn bách tính bị bắt đi, lương thực, vàng bạc bị cướp sạch.
Người đời mới bắt đầu nhắc đến những anh hùng Lục gia đã sớm bị lãng quên.
Muốn hiệu lệnh Lục gia quân cần phải có lệnh bài trong tay ta.
" Hoàng Thượng lệnh cho Quận chúa lập tức vào cung!"
Ta vừa trở về Kinh Thành đã bị đón thẳng vào cung.
Bên trong đại điện, những đại thần có tiếng nói trong triều đình đã tề tụ đông đủ, ai nấy mặt mày u ám.
"Quận chúa giá đáo!"
Hoàng Đế thở dài một tiếng: "Cẩm Húc à…"
Lão hỏi: "Lệnh bài hiệu lệnh Lục gia quân, ngươi có mang theo không?"
"Bẩm Hoàng Thượng, thần nữ không có lệnh bài."
Hoặc có thể nói, hiện tại, ta chính là lệnh bài duy nhất có thể hiệu lệnh Lục gia quân.
"Chuyện này…"
Hoàng Đế nôn nóng.
Bá quan nôn nóng.
Tướng ở xa, có quyền không tuân theo quân lệnh.
Từ sau khi phụ thân và ca ca ta c.h.ế. t đi, Lục gia quân trên danh nghĩa đã tan rã.
Họ cần một lý do hợp tình hợp lý để triệu tập lại đội quân này.
" Cẩm Húc, ngươi thấy Tam hoàng tử có hợp mắt làm phu quân không?"
Ta nhìn về phía Tam hoàng tử.
Y đang nhìn ta bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
Muốn ta gả cho Tam hoàng tử để y có thể danh chính ngôn thuận hiệu lệnh Lục gia quân ư?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Ta mấp máy môi: "Thần nữ không muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!