Ta biết vì sao tẩu tẩu lại chết.
Nàng đã chịu nỗi nhục không ai có thể chịu đựng. Một người kiêu ngạo như nàng sao có thể cam lòng chịu nhục?
Nàng và đại ca tình vững hơn vàng, sao có thể chấp nhận sống tạm bợ?
Mẫu thân ngàn lời vạn ý cớ sao không thể thốt ra? Cớ sao lại chọn cách tự vẫn?
Bởi bà đã tận mắt chứng kiến tẩu tẩu bị làm nhục đến chết, mà lại lực bất tòng tâm, không thể cứu cũng chẳng thể bảo vệ.
"Cẩm Húc…"
Ta ngước nhìn nam tử đang bước nhanh tới.
Những ngọn đèn lồng trong linh đường chiếu sáng gương mặt gã, ta thấy gã càng lúc càng gần.
Suýt chút nữa ta đã lao lên xé nát gã, nhưng bị Xuân Khứ giữ chặt: "Tiểu thư, tiểu thư…"
Ta chợt bừng tỉnh.
Phải rồi, gã là Thái Tử. Tổn thương gã là phạm thượng.
Cũng là tự vạch trần việc ta đã biết được một phần chân tướng.
Hoàng Đế cũng sẽ có cớ để tận diệt Lục gia ta.
Hận ý cuồn cuộn trong đáy mắt.
"Điện hạ."
Ta nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.
"Cẩm Húc, xin lỗi, Cô trở về chậm mất rồi."
Ta giả vờ ngất đi.
Thái Tử bế ta sang gian phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Gã dường như vô cùng đau lòng, thương tiếc lau đi giọt lệ nơi khoé mắt ta.
Sau đó, gã đứng dậy, bước vào linh đường.
Ta mở mắt ra, nhìn chòng chọc lên nóc giường.
Bàn tày siết chặt lấy đệm, đến mức xé rách một mảng lớn.
Triệu thị…
Mẫu thân, tẩu tẩu còn chưa hạ táng, đã có kẻ bắt đầu dòm ngó, muốn chia chác sản nghiệp Lục gia.
Lại có kẻ đề nghị tìm một người thuộc Ngũ Phục làm con thừa tự, lo chuyện quăng bình, đánh cờ.
"Ngoại tổ của ta có biểu huynh."
"Tẩu tẩu của ta có cháu ruột."
Ta lạnh lùng nhìn mấy lão già hèn mạt tự cho mình là đúng kia.
"Đây là chuyện của Lục gia ta, không đến lượt người ngoài xen vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!