Chương 12: (Vô Đề)

"Bây giờ đến cả một lời nàng cũng không muốn nói với ta nữa sao?"

"Ngươi đã điều tra rõ rồi phải không?"

Thế nên trông y mới tiều tuỵ đến thế, tựa như toàn bộ sức lực lẫn tinh thần đều bị rút cạn.

"Lục Lân là con của nàng đúng không?" Y đột nhiên hỏi.

"Phải, nó là đứa bé do ta mang thai mười tháng sinh ra."

Thế thì sao? Biết rồi thì có thể làm gì?

Y đứng bật dậy, ánh mắt ngập tràn oán hận nhìn ta, rồi lại chán nản ngồi xuống.

" Cẩm Húc, buông bỏ thù hận được không? Chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau. Ta sẽ tuyên đố với bên ngoài rằng Lục Lân là con của ta. Sau này, cả giang sơn đều sẽ thuộc về nó…"

"Không thể nào."

Giang sơn này ta sẽ tự mình giành lấy cho Lục Lân.

Những gì Triệu thị nợ Lục gia nhất định phải trả đủ.

Tội ác của chúng phải được công khai trước thiên hạ.

Y không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi hồi lâu rồi loạng choạng đứng dậy đi ra ngoài.

Khi đến cửa, y nói: "Lục Cẩm Húc, nàng thật sự không có trái tim."

Trái tim?

Ta đã từng có. Người của Lục gia đều có.

Một trái tim trung thành, kết cục nhận lại được gì?

Trái tim ta đã vỡ vụn từ lâu rồi, tan nát thành từng mảnh nhỏ, không cách nào hàn gắn.

n ngày hẹn, ta nhất định phải rời đi.

Ngày sau gặp lại, ta và y chỉ còn là kẻ địch.

Trước khi đi, ta muốn mượn y một thứ.

Ta sai người chuẩn bị một bàn cơm tươm tất, cho người mời y đến dùng bữa trưa.

Rõ ràng y đã cố tình chỉnh trang y phục, lệnh bài được đeo ở vị trí dễ thấy.

Có lẽ y đoán được ta sắp rời đi?

Trong lòng ta chợt thấy xót xa.

Suốt bữa cơm, y uống hết ly này đến ly khác, bình này cạn lại sai người mang ra bình khác.

Ta nhìn y say khước, nằm gục xuống bàn.

Ta vươn tay lấy lệnh bài, nhưng y nắm chặt lấy cổ tay ta.

Ta biết y chưa say.

Đây là lần níu kéo cuối cùng của y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!