Chương 1: (Vô Đề)

Tiếng kèn tang ai oán vang vọng không dứt.

Ta quỳ trước linh đường, chậm rãi thả từng nén vàng mã vào chậu than.

Ngọn lửa bùng lên, tựa như u linh nhảy múa giữa màn đêm.

Hai cổ quan tài, một đặt xác mẫu thân ta, một đặt xác tẩu tẩu ta.

Hôm qua, tin phụ thân và ca ca tử trận truyền về Kinh Thành, mẫu thân và tẩu tẩu lòng như lửa đốt, vội vã vào cung dò hỏi thực hư.

Hai canh giờ sau, tẩu tẩu được cung nhân khiêng về.

Mẫu thân thần sắc hoảng hốt, lưu luyến nhìn ta, đôi mắt như có ngàn lời muốn nói, ngàn vạn dặn dò chưa kịp thốt, nước mắt tràn mi.

Sau cùng, bà chỉ lặng lẽ quay người, kiên quyết tự nhốt mình trong phòng.

Đến khi ta phát giác có điều không ổn, phá cửa xông vào, chỉ thấy bà mặc y phục đỏ thẫm, treo cổ tự tận.

Không lưu lại dù chỉ một lời…

Chỉ trong một đêm, ta mất phụ thân, mất ca ca, mất mẫu thân, mất tẩu tẩu.

Ngoảnh đầu nhìn lại, nam nhi Lục gia hơn tám mươi người, trấn thủ biên giới, bảo vệ sơn hà; tất cả đều bỏ mạng nơi biên ải.

Nữ quyến xuất giá, kẻ c.h.ế. t thảm, người hoá điên.

Một Lục gia rộng lớn, đông đúc như vậy, từ lúc thịnh vượng đến khi lụi tàn, chưa đầy một trăm năm.

Ta bi thương cùng cực nhưng nước mắt lại chẳng thể rơi.

Ta muốn đi theo người thân lại sợ Lục gia tuyệt diệt.

Ta bỏ thêm hai nén vàng mã vào chậu than.

Ánh lửa bập bùng chiếu lên một góc quan tài, cũng rọi sáng gương mặt ta.

Cung nhân bảo rằng tẩu tẩu vì quá đỗi bi thương mà tự đ.â. m đầu vào cột, mẫu thân chịu không nổi đả kích nên treo cổ quyên sinh.

Người đến phúng viếng đều khuyên ta nén bi thương.

Nhưng ta biết, mẫu thân và tẩu tẩu tuyệt đối không phải nữ tử tầm thường.

Phụ thân và ca ca tử trận, thi hài chưa về; với tính cách của họ, nhất định sẽ bảo ta đích thân đến biên ải đón linh cữu về kinh.

Hai người họ đã gặp phải chuyện gì trong cung? Đến mức khiến tẩu tẩu đập đầu vào cột, khiến mẫu thân không để lại một lời mà tự sát?

Việc này không hợp lẽ thường.

Ta muốn kiểm tra t.h. i t.h. ể mẫu thân và tẩu tẩu.

Đó là tội đại bất kính.

Nhưng ta càng không muốn để họ c.h.ế. t không nhắm mắt.

Ta đuổi tất cả mọi người ra khỏi linh đường, chỉ giữ lại mình Xuân Khứ. Nàng ấy giỏi nhất là giả giọng.

Ta bảo nàng khóc thật lớn. Còn ta thì đi kiểm tra t.h. i t.h. ể mẫu thân và tẩu tẩu.

Áo tang của mẫu thân là do tự tay ta mặc, thân thể cũng do chính tay ta lau rửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!