Chương 8: Linh châu chuyển thế

"Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn" [Huyền diệu rồi lại thêm huyền diệu, đó là cửa của mọi biến hóa kì diệu (Trích Lão Tử Đạo Đức kinh)]

"Thiên địa có chính khí, vạn vật hóa sinh, trào dâng bất tuyệt"

"Là ta mộng thành hồ điệp, hay hồ điệp mộng trở thành ta?"

"Ngươi cũng không phải vô phụ vô mẫu, mà là thiên sinh địa dưỡng, trời xanh rộng lớn này, chính là cha ngươi; núi non sông nước này, chính là mẹ ngươi"

"Ban ngươi cái tên "Hạo Nhiên", nghĩa là "Hạo Nhiên chính khí"; chỉ ngươi mới có thể cứu chữa bệnh tình đã ăn sâu vào xương tủy của cha mẹ; cứu thiên địa sơn hà khỏi sụp đổ…"

Hạo Nhiên chợt mở to song nhãn, tiếng Đông Hoàng xa dần bên tai, vừa tỉnh lại, toàn thân như gặp phải ngàn vạn ấu trùng gặm cắn, đau đớn không ngừng, gần như muốn hôn mê lần nữa. Chỉ cảm thấy hai tay hai chân nhức buốt như kim châm, tứ chi bị tàn phá đã chầm chậm sản sinh xương sụn, mầm thịt, thịt mới nộn hồng sắc liên tục mấp máy, cực kỳ kinh khủng.

Hồi tưởng lại cuồng lôi bạo vũ đêm trước, vừa biết được tung tích của rìu Bàn Cổ, mình nhất thời lơ là, lại trúng ám toán của Đát Kỷ và Thân Công Báo, không khỏi rên rỉ một tiếng, nhục nhã lẫn lộn.

Ban mai gió mát, thái dương dần mọc nơi phương đông, phía xa xa mơ hồ có tiếng hài đồng vui đùa truyền lại, Hạo Nhiên dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, chậm rãi bò đến một đống cỏ khô ẩn núp, mệt mỏi rã rời dựa lưng vào cỏ mềm lẳng lặng nằm. Hiện y phục rách nát, mất tay mất chân, đành phải nhẫn nại chờ cơn đau tứ chi tái sinh qua đi, nghĩ tới chuyện Hoàng Phi Hổ đi tiêu diệt sào huyệt Đát Kỷ không biết thế nào rồi, Thân Công Báo chưa nghe mình nói xong đột nhiên hạ sát thủ, có lẽ đây đã là mệnh số của Đát Kỷ, bèn lắc đầu cười khổ.

Cổ áo sau lưng đột nhiên căng chặt, không biết ở đâu vô thanh vô tức duỗi ra một cái tay. Hạo Nhiên hét to một tiếng, cả người bị xách lên. Quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên tuổi cũng xấp xỉ mình.

Thiếu niên cao gần bằng Hạo Nhiên, cởi trần thân trên, khoác một mảnh tơ lụa màu lam sậm, hạ thân mặc một cái trường quái**, đầu đội vòng thép, mái tóc ngắn như lông nhím dựng thẳng ra sau. Kiểu ăn mặc quái dị gì thế này. Nhân loại tuyệt đối không có tập tục ăn mặc như vậy, chắc chắn là một phái tiên đạo nào đó rồi. [*cái áo dài tới chân như của người Mãn Thanh, thay vì làm áo bạn này lấy nó làm quần; xem hình minh họa bên dưới]

Hạo Nhiên lại nhìn xuống, phát hiện mình bị thiếu niên kia xách trong tay, hai người đồng thời lơ lửng trên không trung, cách mặt đất hơn một trượng, dưới chân thiếu niên kia giẫm lên hai bánh xe chầm chậm xoay tròn, sườn bánh loáng thoáng có ngọn lửa chạy tán loạn, rùng mình trong lòng, hắn biết người này là ai rồi, mình cư nhiên bị Thân Công Báo đá như cầu da lạc đến môn khẩu Trần Đường Quan cách Triều Ca hơn ba ngàn dặm!

Hắn ngẩng đầu đối diện với thiếu niên kia, phát hiện trong mắt đối phương hoàn toàn không mang theo chút tình cảm nào, một đôi mắt ngốc trệ vô thần, gương mặt lại càng không hiển thị biểu cảm.

Hai người cứ thế nhìn nhau nửa ngày, thiếu niên kia rốt cuộc mở miệng:

"Ngươi hỏng rồi"

"Chờ đã!" Hạo Nhiên chưa kịp nói nửa lời, thiếu niên kia đã xách nghiêng hắn, nhào lộn một vòng giữa không trung, bắn nhanh về phía Trần Đường Quan.

Chỉ thấy trời đất quay cuồng, thiếu niên chẳng kém máy bay phản lực là bao, túm hắn nhào qua lộn lại, trong lúc đó còn nghe được tiếng bò kêu chó sủa điếc tai, phụ nữ trẻ con hoảng hốt hét to không dứt, dường như dọc đường đấu đá lung tung, trêu chọc không ít dân chúng vô tội, rốt cuộc một mặt đại môn sơn đỏ càng lúc càng gần, đập về phía mình. "Phanh" một tiếng vang lớn, Hạo Nhiên lại mất đi tri giác.

Lúc Hạo Nhiên mở mắt lần nữa thì đã ở trong một gian nhà gỗ chật hẹp, đồ đạc xung quanh tán loạn, đều là mấy món như cơ quan, bánh xe gỗ. Mình thì bị đặt ngang trên một cái bàn gỗ, cổ tay truyền đến từng trận tê ngứa, năm ngón tay chưa thành hình đỏ bừng, bị thiếu niên kia keng keng trùm lên hai cái găng tay thép, thiếu niên lại khom lưng kiểm tra lòng bàn chân hắn, một tay nắm mắt cá chân, thấy Hạo Nhiên tỉnh lại, nói: [*bao tay thép]

"Ngươi hỏng rồi, sửa chữa"

"Ta tên Hạo Nhiên, ngươi…Ê ê! Không được làm loạn!" Hạo Nhiên ngẩng đầu kêu, "Ta có thể tự chữa! Ngươi không cần loạn động!"

Mắt cá chân bị thiếu niên kia không nói hai lời quấn lên một cái chân giả bằng gỗ, thiếu niên vẫn không mang theo chút biểu tình nào nói: "Tốt rồi"

Thiếu niên nhìn Hạo Nhiên, trong đôi mắt dường như không có tiêu điểm, giống như đang nhìn một món tĩnh vật, trong phòng yên tĩnh nửa ngày, Hạo Nhiên mở miệng: "Na…"

Lời còn chưa thốt, ngoài cửa sổ phong lôi đại tác. Chẳng lẽ Thân Công Báo đuổi tới nơi rồi?! Hạo Nhiên vội dùng cả tay lẫn chân nhào xuống bàn, thiếu niên một tay đỡ khuỷu tay hắn, nâng hắn dậy, Hạo Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, phía xa trong không trung có một người đứng đó, nhưng không phải Thân Công Báo, vội hỏi: "Ai vậy?"

Tiếng kêu khàn khàn xa xa truyền lại, cũng là giọng nói thời kì vỡ tiếng của một thiếu niên khác, nghe người nọ quát: "Na Tra! Lăn ra đây, đánh thêm trận nữa_____!"

Hạo Nhiên định thần nhìn lại, sau lưng người nọ giương một đôi cánh đen, đang muốn quay đầu hỏi Na Tra người đó là ai thì chỉ thấy hai phiến cửa gỗ đập qua đập lại, không còn bóng dáng Na Tra nữa, cư nhiên chỉ trong chớp mắt điện xẹt đã từ bệ cửa sổ xông ra ngoài!

Hạo Nhiên tức muốn điên, quát: "Trở lại, hỗn đản!"

Hạo Nhiên một tay chống nạng gỗ lảo đa lảo đảo ra khỏi gian phòng tạp vật kia, bỗng nhiên phát hiện chỗ mình đứng là tường thành quanh co vạn dặm Trần Đường Quan, trên không trung giọng Na Ta không lớn nhưng vẫn truyền xuống rõ ràng.

"Đào sinh* tử! Hôm nay đình chiến!" [*chạy trốn, Na Tra nói trẹo đi để chọc Lôi Chấn Tử]

"Mẹ ngươi!" Điểu nhân kia, không, dực nhân kia chửi ầm lên, "Lão tử tên Lôi Chấn Tử!"

Mái tóc đen kiệt ngạo của Na Tra dựng thẳng trong dương quang, vòng thép ánh bạc trên đầu tỏa quang hoa lấp lánh, dực nhân đưa mắt nhìn Na Tra, đề khí quát: "Lão tử…"

Na Tra không đợi Lôi Chấn Tử nói xong, cắt ngang: "Huynh đệ ta tới rồi, hôm nay không đánh với ngươi nữa"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!