Đạo kim quang kia từ tầng mây tới thiên đỉnh, rồi từ thiên đỉnh hung hăng rơi xuống. Oa hoàng cung đã bị kiếm khí Hiên Viên quét thành đống đổ nát, trong tường sụp ngói vụn, cữu vĩ linh hồ chắp nối tia khí lực cuối cùng, kéo phần bụng bị cắt xẻ, lưu lại một lằn máu xúc mục kinh tâm giữa đống gạch ngói vỡ bò tới một nơi bị gạch đá che lấp.
Toàn thân nó run rẩy, da lông xinh đẹp đã bị máu nhuộm thành màu tím sẫm; nó bò đến phía sau con tin duy nhất không bị chú ý tới, kiệt lực cắn xé trên cổ tay Cơ Phát, sau khi răng hồ cắt đứt thừng da, nó liền mềm nhũn gục đầu xuống.
Hai tay Cơ Phát được cởi trói, vội lấy ngoại y bao lấy linh hồ, tìm một nơi an trí hảo cho nó, tiên huyết vẫn ồ ạt rỉ ra từ trong y bào.
Bấy giờ, thân thể Hạo Nhiên đã hợp làm một cùng linh hồn Văn Trọng, hai người đều đã dốc hết toàn lực, Hiên Viên kiếm hiểm càng thêm hiểm vô số lần hóa giải thế công như cuồng phong mưa rào của Nữ Oa. Hạo Nhiên kêu khổ không thôi, chỉ cảm thấy trong tầm mắt đều là hư ảnh binh khí.
"Sư huynh! Thế này không được! Nàng căn bản đánh không chết! Lúc trước sao ngươi không chịu học cho tốt công khóa!"
"Sao ta biết được!" Văn Trọng ở trong lòng Hạo Nhiên nổi cáu mắng.
Trước mặt ngân quang xoáy tròn, ghim lên cánh tay Hạo Nhiên, hung hăng xé xuống một miếng thịt, đau đớn dữ dội truyền lại, Hạo Nhiên luôn miệng kêu gào.
"Đừng hoảng! Dùng lực chống đỡ trước! Rồi chờ thời cơ phản kích!"
Hạo Nhiên một mặt lướt qua cái đuôi xà khổng lồ quét ngang kia, một mặt hét: "Nói nghe dễ lắm!"
Cái đuôi lớn vỗ đập, tứ mục điện quang bắn vùn vụt, sáu cánh tay binh khí tề phi, chỉ sợ trước khi nhìn thấy cơ hội phản kích thì mình đã hao sạch khí lực, hôn mê luôn rồi.
Hạo Nhiên lại chấn mạnh một cái, phát ra tiếng chuông, sóng xung kích hơi đẩy Nữ Oa ra.
"Ngay bây giờ!" Văn Trọng quát. Hai người tâm thần quy nhất, Hạo Nhiên tung Hiên Viên kiếm, nháy mắt vạn kiếm tề phi nghênh đón tiếng gào bén nhọn của Nữ Oa lao đi.
Nữ Oa lui rồi lại lui, Hạo Nhiên luân phiên mãnh công, cuối cùng lợi nhận trên sáu cánh tay keng keng chống đỡ Hiên Viên kiếm đâm tới trước cổ, Nữ Oa trợn bốn mắt, cười lạnh nói: "Thuật nguyên hồn phụ thể?" Chợt hai con mắt trên trán hợp lại thành một con mắt to, chiếm cứ toàn bộ phần trán, cự nhãn thình lình mở lớn bắn ra một đạo hắc quang hung hăng kích trúng ***g ngực Hạo Nhiên.
"Văn Trọng!" Hạo Nhiên bị đâm bay thẳng ra ngoài, đầu đau muốn nứt, dưới một kích này linh hồn Văn Trọng tách khỏi thân thể Hạo Nhiên, phá tan tầng mây, từ trên trời cao vạn trượng rơi xuống!
Hạo Nhiên vẫn chưa hết kinh hồn, Văn Trọng không biết đã đi đâu, hắn vùng vẫy trên mặt đất, chỉ thấy một thân khí lực tan biến hầu như sạch sẽ, một tay liên tục phát run, vẫn nắm thật chặt Hiên Viên kiếm, lùi ra phía sau.
"Chuông nhi, ngươi nên sớm trở về…" Nữ Oa hơi bình ổn hô hấp, lại khôi phục thanh tuyến nhu hòa, nàng dùng đuôi xà uốn lượn trườn lên một mạch, Hạo Nhiên liên tục lui ra sau, trong mắt hiện ra thần sắc sợ hãi, sau lưng nàng là huyền môn vẫn còn mở rộng, và Cơ Phát run bần bật dưới kim ỷ.
Cơ Phát ngẩng đầu nhìn về phía Hạo Nhiên, ánh mắt ấy rất phức tạp, sợ hãi, khâm phục. Tại thời khắc này Hạo Nhiên nhìn vào trong mắt, chỉ có thể cười khổ.
Nữ Oa từ trên cao đưa mắt nhìn xuống Hạo Nhiên, ngón tay thon dài vươn ra móng vuốt bén nhọn, trên móng hàn quang lấp lóe, không ngừng mọc dài, thẳng đến khi chạm vào mi tâm Hạo Nhiên.
Môi Cơ Phát giật giật, Hạo Nhiên biết có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Theo một tiếng "Đoàng" vang dội, kim ỷ bị lực phản chấn ném bay qua, trên mặt Nữ Oa mở ra một lỗ máu, phun trào một đạo hồng tuyến, vẩy lên đầu Hạo Nhiên.
Nàng khó có thể tin quay đầu lại, chỉ thấy Cơ Phát run lẩy bẩy cầm một vật lóe ánh bạc, chính là vật mà Hạo Nhiên giao cho hắn.
"Một tên phàm nhân mà lại dám khinh nhờn thần linh!" Nữ Oa giận tím mặt, cái đuôi quét ngang hất Hạo Nhiên văng vào góc điện, sau đó xoay người lao tới Cơ Phát!
"Đừng, đừng qua đây!" Cơ Phát hoảng sợ la hét, hai chân giật mạnh trốn ra phía sau. "Đừng giết sư phụ ta!" Hắn phát điên gào thét, bị phế thạch ngáng chân, ngã xuống đất.
Nữ Oa không giận mà ngược lại còn mỉm cười, đuôi xà uốn lượn di động, giang sáu cánh tay, chầm chậm tiến lên.
"Đoàng!" Cơ Phát lại nổ súng, trúng ngay con mắt to giữa trán Nữ Oa, nhưng chỉ ngăn cản được một chút.
Nữ Oa ôn nhu nói: "Lũ phàm nhân ngu xuẩn các ngươi, năm ngàn năm trước đã như vậy…Năm ngàn năm sau vẫn như thế, thật sự cho rằng cái thứ vứt đi này có thể tổn thương thần thánh?"
Cơ Phát sợ hãi kêu gào, hai chân đá loạn, liên tục nổ súng, tiếng "đoàng đoàng" vang lên mãnh liệt!
Nữ Oa đột nhiên đưa tay đè lên bụng – nơi tiếp nối giữa nhân người và đuôi xà – ngừng lại, không tới gần nữa.
Nàng liên tục thở dốc, Cơ Phát đã sợ đến hoảng loạn, dùng cả tay lẫn chân bò đến bên điện.
"Sư phụ_____!" Hắn vừa la vừa khóc, mãnh liệt lay Hạo Nhiên, Hạo Nhiên bị ném đến vỡ đầu chảy máu ngất đi cuối cùng cũng tỉnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!