Trụ vương phái binh bóp chặt miệng cốc Lê sơn, hai bên bày đầy cung thủ, trên núi chuẩn bị đủ cây lăn đá rơi, phân ra một đội giám thị đưa tù binh Tây Kỳ bắt được về Triều Ca.
Hạo Nhiên từ khe hở của doanh trướng nhìn ra, chỉ thấy dưới sắc trời hôn ám, Thân Công Báo cưỡi Hắc điểm hổ thủ ngoài doanh, không biết đang phát ngốc cái gì. Nhưng cho dù chỉ có gia hỏa này ở đây, mình cũng chạy không thoát nổi, Hạo Nhiên cười khổ, giãy giãy hai tay bị thừng gân bò trói chặt. Trong lòng khi thì phẫn nộ bất bình, khi thì lại tâm phục, kinh nghiệm của mình còn thấp, thực sự không nên tùy tiện tới truy địch.
Lát sau có thân binh tiến vào trướng, thắp đèn rồi đi. Giọng nói trầm hậu của Trụ vương từ ngoài trướng loáng thoáng truyền vào, có lẽ đang bố trí mai phục, Hạo Nhiên gắng sức lắng nghe, nhưng lại nghe không rõ, qua hồi lâu, mành doanh được vén lên, Trụ vương đi vào.
Hạo Nhiên rùng mình trong lòng, chỉ thấy Trụ vương tiến lên tháo thừng gân bò cho hắn, nói: "Hầu hạ Cô cởi giáp"
Hạo Nhiên cười lạnh nói: "Đầu óc đại vương hỏng rồi hả, dám bảo chủ soái quân địch hầu ngươi thay y phục?"
Khóe miệng Trụ vương hiện ra một nụ cười mỉm giễu cợt, nhìn Hạo Nhiên trong gương đồng, giống như đang cười nhạo một hài đồng đang say mê đùa dai, nhưng chẳng may bị bắt gặp tại trận; tiếu dung ấy khiến Hạo Nhiên càng sôi máu. Trụ vương nói: "Đã vậy thì trói tiếp thôi" Nói xong xoay người qua, đem hai tay Hạo Nhiên trói cứng ngắt lại.
"…"
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, chỉ muốn hung hăng đá tới một cước.
Trụ vương thuận tay cởi kim đồng chiến giáp, cười nói: "Ngày đó trong Hồng thủy trận sao không thấy ngươi quật cường như vậy đi?"
Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Khi đó cùng ngươi có chung cường địch, nên đương nhiên phải buông bỏ thành kiến; hiện nay hai quân giao chiến, sao có thể giống nhau mà nói? Ta là chủ soái Tây Kỳ, có trách nhiệm trên vai, chính là…"
Trụ vương hừ lạnh một tiếng, bắt bẻ: "Chủ soái? Theo luật pháp của tiên hoàng, hai quân giao chiến, kẻ bại làm tù binh, có thể giết chết hoặc thu dụng, tù binh trở thành nô lệ, từ đó về sau đời đời làm nô, khỏi nói nhiều"
Trụ vương nhìn Hạo Nhiên quật cường bất khuất trong gương đồng, giễu cợt: "Hiện giờ ngươi đã là nô lệ của Cô rồi, còn không chịu phục?"
Trụ vương vốn nửa nô đùa nửa giễu cợt, chỉ muốn thuận nước đẩy thuyền, chọc cho Hạo Nhiên cười, rồi cứ thế bỏ qua. Ai ngờ nói chưa dứt lời, nỗi hổ thẹn vì chiến bại đã lần nữa tuôn trào trong lòng Hạo Nhiên.
Chỉ nghe Hạo Nhiên mắng: "Ân Thụ Đức, ai giỡn chơi với ngươi! Là kẻ nào dám lấy danh Văn Trọng đã chết lừa gạt ta! Ngay cả sư phụ đã mất của mình ngươi cũng không tha! Lợi dụng tình sư môn bắt ta tới chỗ này, hành mưu kế ti tiện xấu xa này, quả nhiên đế vương nhân gian có khác!"
Trụ vương nghe chốc lát, nhưng chẳng chút tức giận, ngược lại còn trả đũa: "Số lần ngươi lừa Cô còn ít chắc? Không nói đến những chuyện lúc trước, chỉ luận về việc ngươi cầu trợ anh linh của thái sư triều ta, xin hắn giúp ngươi bắt Cô thôi là đủ thấy ngươi quang minh chính đại cỡ nào rồi?"
Hạo Nhiên tức nghẹn không chỗ phát tiết, biết Trụ vương dẻo miệng, có mắng nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục, bèn quay đầu qua chỗ khác, vùi vào gối. Trụ vương tiếp tục nói: "Chớ giãy dụa, ngươi đã là nô lệ của Cô rồi, giờ còn tưởng rằng mình là Ti mặc tung tăng hay sao? Cô có thể khai ân, chỉ lệnh ngươi thị phụng một mình Cô. Ngươi muốn biết Đại Thương ta đối đãi với gia nô thế nào không?"
Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi, muốn tìm cớ cãi vã mấy câu, xoay đầu qua, Trụ vương lại nói: "Cô muốn làm giống như tướng sĩ Đại Thương ta vậy, đem đồng sạn khắc danh tự đã nung đỏ ấn lên người ngươi. Từ đó về sau vĩnh sinh vĩnh thế, ngươi chỉ thuộc về Cô"
Hạo Nhiên ngơ ngác nửa ngày, mặt đỏ như lửa, cố ép bản thân thu liễm tâm thần, đáp: "Ngươi mà nhốt ta trong cũi, thoát thân không được, thì đợi Thần Châu đại lục, nhân loại này đoạn tử tuyệt tôn luôn đi"
Trụ vương như đã sớm đoán được câu này, cười giễu: "Trăm năm qua trong nháy mắt, ngươi là linh vật thiên địa tạo hóa, chắc hẳn bất lão bất tử. Nhưng Cô là phàm nhân, thân thể này chung quy sẽ có một ngày anh hùng trì mộ, dần dần già đi. Đến lúc đó ngươi hẳn chiêu hô đao phủ tự tay đâm chết cừu nhân, rồi thoát khỏi trói buộc, tiếp tục hành chức trách của ngươi, tiêu dao khoái hoạt, như thế được không?"
Lúc này Hạo Nhiên chỉ cảm thấy một khoang nộ khí phát vào hư không, những nơi gắng sức đều là bông vải, mềm nhũn không chịu được lực, nghẹn khuất vô cùng. Lúc giương mắt thì trên mặt đã đỏ ửng.
Khi đó Trụ vương đã cởi chiến giáp toàn thân, rồi thoát đi bạc y tiết khố, đối diện gương đồng, vóc người anh vĩ, cơ thịt kiện tráng dưới ánh đèn rõ nét vô cùng, hoàn toàn lõa lồ đứng trước mặt Hạo Nhiên.
Trụ vương ba mươi tuổi đang bước vào thời điểm huy hoàng nhất, ngũ quan như điêu khắc, một gương mặt anh tuấn, làn da hơi ngăm đen khỏe mạnh, bắp thịt toàn thân cân xứng tràn đầy sinh mệnh lực thuộc về nam nhân. Hai cánh tay bởi vì thường niên tập võ bắn tên, vung kiếm mà lộ vẻ cường kiện hữu lực. Lồng ngực cứng rắn như thiết, cơ bụng do cưỡi ngựa luyện thành chiết xạ ánh vàng sẫm của ngọn đèn.
Nhục căn của Trụ vương đã vểnh thẳng tắp, đầu thân hiện màu đỏ sậm, so với trong tưởng tượng của Hạo Nhiên còn thô dài hơn, Hạo Nhiên không dám nhìn nữa, quay đầu sang chỗ khác. Nhưng Trụ vương lại tiến lên, một tay đè xuống tấm thảm lót dưới thân Hạo Nhiên, phủ bên tai Hạo Nhiên, nhỏ giọng nói: "May mà Cô vẫn chưa già, thừa dịp này hảo hảo cùng ngươi trải qua một khoảng thời gian; qua thêm năm mươi năm, cho dù Cô có tâm tư kia, cũng không còn chế trụ nổi ngươi nữa"
Trong lúc nói chuyện Trụ vương đã cởi y đái Hạo Nhiên, mặc kệ ngoại bào đùn tại cổ tay sau lưng hắn cũng không chịu mở trói, chỉ ôm cổ Hạo Nhiên, hôn lên. Tình nhiệt như hỏa, Hạo Nhiên lẳng lặng tùy ý hắn hôn, môi lưỡi không hề đáp lại. Khóe miệng Trụ vương lộ ra một tia tiếu ý, biết Hạo Nhiên vẫn còn tức giận, bèn vòng tay kia qua eo Hạo Nhiên nhẹ nhàng ôm về phía trước, hạ thân của hai người dán vào nhau, Trụ vương nói: "Giờ này mà vẫn còn quật cường?"
Hạo Nhiên thấy khuất nhục trong lòng, nhưng nhục căn thì đã cứng rồi, tiếu ý trong mắt Trụ vương càng sâu, chỉ nói: "Ngươi còn không chịu lên tiếng, Cô xem ngươi muốn quật cường tới khi nào" Thế là Trụ vương đặt thô căn vào tiểu phúc của Hạo Nhiên cọ động lên xuống, hành thân của hai người ma sát, giao triền lẫn nhau, đầu đỉnh ứa ra chút dịch thể, dính vào nhau, Hạo Nhiên không ngừng thở dốc, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, nói: "Cởi trói…"
"Mơ tưởng"
"Ta sẽ không trốn…"
Trụ vương không đáp, lại dùng lòng bàn tay thấm ướt chút nước bọt, nắm lấy nhục căn dây dưa cùng một chỗ, chồng lên nhau thong thả vuốt, Hạo Nhiên tình nhiệt khó nhịn, khi đôi môi kia áp sát vào, hắn liền hôn lên. Trụ vương lại buông lỏng tay, lấy ngón tay chậm rãi cắm vào hậu huyệt Hạo Nhiên, ba chỗ đồng thời bị giáp công khiến Hạo Nhiên không thể nhịn được sự khó chịu ấy nữa, mấy lần muốn mở miệng cầu xin, đều bị hôn đến không ngừng thở dốc.
Thật vất vả rời môi, Hạo Nhiên cắn răng nói: "Cởi trói…A…Đừng sờ chỗ đó!"
"Cô trước giờ chưa từng nghe người khác ra lệnh" Trụ vương pha trò, đã tiến vào hai ngón tay, cảm giác được thân thể Hạo Nhiên run rẩy, lúc Hạo Nhiên muốn mở miệng nói chuyện thì hắn lập tức hôn lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!