Trời tờ mờ sáng, vừa qua canh năm, canh sáu hãy còn chưa gõ mà cửa gỗ Thính Trúc cư đã mở "Két" một tiếng. Khương Thượng vẻ mặt mệt mỏi mờ mịt nhìn lom lom hai gã chấp sự nội cung đứng trước cửa, không biết phát sinh chuyện gì.
Đêm qua canh hai Hạo Nhiên mới trở về, lúc này đang ngủ mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe dưới lầu truyền rằng "Đại vương lâm triều, truyền Ti mặc thị hậu, Hạ đại phu nghị sự…" Nhất thời giật mình một cái, thắt đai lưng qua loa, mò tìm đôi ủng ném dưới tháp, đón Khương Thượng đến sóng vai xuyên qua hậu hoa viên, chạy về phía ngọ môn.
Trong thiên điện bách quan chầu chực đã lâu, hai phái triều thần phân biệt rõ ràng tụ thành từng nhóm riêng. Thái sư Văn Trọng viễn chinh Bắc Hải chưa về, phía trên bên trái đại phu Phí Trọng, Vưu Hồn đứng đầu; bên phải Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ đứng giữa, Hạo Nhiên liếc mắt qua, không thấy nguyên lão tam triều Nguyên Dung thì biết tháng trước đã cáo lão hoàn hương, bèn cùng Khương Thượng đi qua bên phái Hoàng Phi Hổ.
Dáng người Hạo Nhiên cao lớn, đứng giữa nhóm bách quan già cả hơi giống hạc giữa bầy gà, Hoàng Phi Hổ vừa thấy hắn, không kịp chào hỏi Khương Thượng, vội vã kéo Hạo Nhiên qua, hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Hạo Nhiên không hiểu, hỏi ngược lại: "Gì vậy? Không phải hôm nay thượng tảo triều sao?"
Vũ Thành vương không biết nên khóc hay cười, nói: "Hạ đại phu thượng tảo triều, Ti mặc ngươi đến thiên điện làm cái gì? Mau tới ngự thư phòng phục thị!"
Nói chưa xong, nơi ngọ môn chạy tới một người, tuyên: "Ti mặc đại nhân ở đâu?" Hoàng Phi Hổ thầm nghĩ không xong, vội ngăn người kia lại, chính là chấp sự Trung cung Khương hậu phái tới bắt người, chấp sự hắng giọng, đang muốn trách Ti mặc tự ý rời cương vị, nhưng thấy Hoàng Phi Hổ che chở Hạo Nhiên, nhất thời không dám lỗ mãng. Thừa tướng Tỷ Can, gián quan Mai Bá tới gần rối rít hỏi thăm chuyện gì.
Hoàng thúc Tỷ Can không biết thì hoàn hảo, vừa nghe liền tức đến trợn mắt dựng râu, mắng: "Đại Vương ở ngự thư phòng cả đêm qua, Ti mặc lại biến mất tăm mất tích, cái đạo lý gì thế này?! Còn không đi mau!"
Thiên tử đã nửa tháng không hỏi chính sự lại một thân một mình thức đêm ở ngự thư phòng, hôm nay lại còn tâm tình hảo như vậy để lâm triều, đúng là chuyện lạ chưa từng nghe kể từ khi Đát Kỷ nhập cung tới nay mà. Phi Hổ vội đẩy Hạo Nhiên ra cửa hông thiên điện, bên này cũng bắt đầu gõ chuông trống*, thiên điện rộng mở, quần thần tự giác theo thứ tự tiến vào ngọ môn, xếp thành hàng đi tới Cửu Gian điện. [*xem hình minh họa bên dưới]
Lại nói Hạo Nhiên chỉnh thẳng mão đen, sải bước chạy về phía ngự thư phòng Thọ Tiên cung, biết Khương hậu rắp tâm gây khó dễ, trước khi lĩnh chức cũng không phái người tới chỉ bảo, cộng thêm tối qua tâm thần hoảng hốt, bỏ Trụ vương một mình trong ngự thư phòng cả đêm. Nhưng sau khi Hạo Nhiên đi rồi, Trụ vương sao không đi sủng hạnh Đát Kỷ? Chuyện này làm hắn thấy cực kỳ khó hiểu.
Vừa nghĩ đến Đát Kỷ, dưới hành lang dài u hương xông vào mũi, yêu nghiệt đứng trước cột sơn đỏ không phải Đát Kỷ thì còn ai? Hạo Nhiên đành phải ngừng cước bộ, đứng tại một nơi cách hồ ly mười bước.
Thân hình Đát Kỷ yểu điệu, chống hông, tay khoác Khuynh thế nguyên nang tựa vào cột toát vẻ thùy mị không nói nên lời, đang giữa hè, trong hồ sen cạnh Thọ Tiên cung từng phiến bèo đung đưa, sương mai phản chiếu bảy sắc cầu vòng hắt lên gương mặt phấn mong manh động nhân của Tô Đát Kỷ, Hạo Nhiên đi cũng không được, ngừng cũng không xong, trong lòng chuyển qua vô số kế sách, trầm giọng nói: "Hồ yêu"
Thân thể mềm mại của Đát Kỷ khẽ chấn động, song mục thu ba tựa thủy, quay đầu nhìn lại hắn, từ từ thở dài. Hạo Nhiên cảm thấy không kiên nhẫn, nói: "Thu Khuynh thế nguyên nang lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi"
Thật vất vả mới gặp được, Hạo Nhiên cũng không quản Ân thiên tử vẫn còn trong thư phòng, bách quan chờ đợi mỏi mòn trong Cửu Gian điện, dứt khoát tựa lưng vào lang trụ*, hướng Tô Đát Kỷ vẫy vẫy tay. Người kia phong tình vạn chủng, dựa lên, một tay ấn ngực Hạo Nhiên, tay kia vòng qua cổ Hạo Nhiên, ôn ngôn nhuyễn ngữ nói: "Đạo trưởng từ Côn Lôn sơn tới à?" [*cột ở hành lang]
Mỹ sắc trước mặt, nhưng Hạo Nhiên bất vi sở động, một tay đặt gần khóe môi đỏ của Tô Đát Kỷ, hô hấp hai người gần trong gang tấc, thấp giọng nói: "Hồ yêu, ngươi phụng mệnh Nữ Oa đến mê hoặc Trụ vương, hủy hoại giang sơn Thành Thang, đây là thiên mệnh, ta vốn không nên nhúng tay, nhưng ta muốn tìm một vật, tên Hiên Viên kiếm, có liên quan rất lớn đến ngươi"
Toàn thân Đát Kỷ nhu nhược không xương, mị nhãn như tơ, dịu dàng cười nói: "Đạo trưởng…"
"Câm miệng, ta không để ngươi xoay vòng vòng đâu" Hạo Nhiên không kiên nhẫn nói: "Nguyên hình muội ngươi Vương quý nhân vẫn còn đó, đợi thêm thời gian nữa, tu luyện lại thành người cũng không phải chuyện khó, ta và ngươi cũng chẳng có cừu hận gì giải không được"
Đát Kỷ đột nhiên kinh hô một tiếng, dịch thân quay đầu lại, cùng Hạo Nhiên đồng thời nhìn về phía cuối hành lang dài, nơi đó thấp thoáng có bóng người chợt lóe, dường như phát giác hành tung mình bại lộ, vội vàng tiến vào Thọ Tiên cung.
Hạo Nhiên thầm nghĩ hỏng bét, nhận ra đó chính là một danh tỳ nữ bên người Hoàng phi, chuyện này nhất định là do Đát Kỷ an bài, dù có cẩn thận cỡ nào cũng để lại dấu vết. Không khỏi cảm thấy phẫn nộ, đang muốn hung hăng tát con hồ yêu một bạt tai cho hả giận, không ngờ Đát Kỷ lại chầm chậm lui một bước. Khuynh thế nguyên nang giũ tung, thay đổi hình dạng.
Hạo Nhiên sợ hết hồn, Đát Kỷ biến thành người mà mình hoàn toàn không quen biết, không ngờ hồ yêu còn có bản lĩnh tùy ý biến hình bậc này, chỉ thấy thân hình Đát Kỷ vươn cao, ngang bằng Hạo Nhiên, trở thành một nam tử trẻ tuổi, mục như giếng cổ, mày tựa chiết đao, màu da trắng ngần, diện dung anh tuấn, toàn thân tỏa ra một cổ khí thế duy ngã độc tôn.
Là Đát Kỷ biến ảo rồi, hay Đát Kỷ trước mặt vốn giả mạo? Hạo Nhiên thu liễm tâm thần, không ngừng quan sát trang phục trên người nam nhân kia.
Thân trên của nam nhân, đạo bào thoát một nửa, rũ bên hông, lộ ra ***g ngực trắng nõn, bào tụ không gió tự bay, phấp phới giữa không trung, trên mắt cá chân vòng vàng đinh đang rung động, hai cánh tay đều là hình xăm phù văn kì dị, mà song nhãn lại tựa Tử hải* ngàn dặm, cứ như thế gian vạn vật đều không lọt vào mắt hắn. [*biển chết]
So hắn với dung mạo anh vĩ của quân vương, thật là một trời một vực. Hạo Nhiên cũng không biết đã thầm niệm bao nhiêu lần không được hoảng hốt, không được hoảng hốt, nam nhân kia đã dán sát trước mặt, tay phải bá đạo ấn Hạo Nhiên lên cột đình, tay trái đặt lên má Hạo Nhiên, sống mũi ma sát qua lại môi hắn, khiêu khích lộ liễu.
Tim Hạo Nhiên đập kịch liệt, mấy lần muốn đẩy nam nhân lai lịch bất minh này ra, thoáng thấy khóe môi người đó hàm tiếu, hơi thở giao thoa, lại không tự chủ run sợ. Đang lúc hết sức thất thường, trong không trung chợt có người ho khan một tiếng, Hạo Nhiên vội giãy giãy, đột nhiên trông thấy trên đạo bào nam tử có thêu bát quái đồ.
Đạo Đức kinh phán: lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Vô sinh hữu, hữu sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Nháy mắt tâm trí Hạo Nhiên thông suốt, nhớ tới lời đồn nhất khí hóa Tam Thanh, quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói: "Ngươi khinh nhờn Tam Thanh, chính là tử tội"
Ý đồ dò xét của Đát Kỷ bị một lời vạch trần, người biến thành chính là một trong Tam Thanh, lập tức thu khuynh thế nguyên nang, khôi phục thân nữ, thản nhiên nói: "Nếu là đạo hữu Kim Ngao, canh ba đêm nay nô tỳ xin đợi ở ngự hoa viên" Lời vừa thốt, chuyển thẳng ra sau điện, tiêu thất vô tung.
Tiền cung này còn có nam nhân khác sao? Hạo Nhiên nhớ tới tiếng ho khan giữa không trung ban nãy, quay đầu nhìn lại, trời quang vạn dặm, không thấy gì khác thường.
Hạo Nhiên vốn định thăm dò Đát Kỷ, nào biết người bị bỡn cợt lại biến ngược thành mình. Lập tức nổi trận lôi đình, oán hận đánh một quyền lên đình trụ. Nam tử mặc bát quái bào nhất định là một trong Tam Thanh chẳng sai, Đát Kỷ lại nhận định mình cùng hệ Kim Ngao đảo, chẳng lẽ hình thái đạo nhân bán lõa vừa rồi chính là Thông Thiên giáo chủ? Nơi ngọ môn chuông trống kêu vang, từ xa truyền đến, Hạo Nhiên mới nhớ tới chuyện ở ngự thư phòng, vội sải bước tới Thọ Tiên cung...
Lại nói Hoàng phi chân trước tiến vào ngự thư phòng, Hạo Nhiên chân sau đã vào tới, bốn danh tỳ nữ đang quỳ bên chân Trụ vương chỉnh lý bào phục, hắc bào kim đái chấm đất, Trụ vương vừa thấy Hạo Nhiên đến, hơi không vui, đang muốn lên tiếng chất vấn thì Hoàng phi nghiêng người khẽ kéo đai lưng Trụ vương, giành trước một bước lạnh lùng nói: "Đến Trung cung chờ xử trí đi, tự có vương hậu nương nương trị ngươi"
Câu nọ đương nhiên là nói cho Hạo Nhiên nghe, nhưng Trụ vương lại cực kỳ mất kiên nhẫn, quay nửa người qua nói: "Cô còn chưa lên tiếng, khi nào đến phiên Hoàng phi vấn tội hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!