"Thế gian chỉ có ba loại dị thú là thư hùng đồng thể"
Thông Thiên giáo chủ cõng Văn Trọng, dọc đường đi thuận miệng nói. Văn Trọng lẳng lặng lắng nghe, không bình luận gì, bọn hắn đi qua con đường mòn quanh co phía sau Bích Du cung, trên con đường đá xanh rải kín băng tuyết trơn trợt, hai bên đường toàn là mai thụ phủ tuyết, hương thơm ngào ngạt. Thông Thiên lại nói: "Kỳ lân này chính là một trong số đó, kỳ là thư, lân là hùng…"
Đột nhiên Văn Trọng lên tiếng: "Phượng là hùng, hoàng là thư"
Thông Thiên cười: "Ừm, cho nên mới có câu "Phượng cầu hoàng"."
Thông Thiên đi tới trước sơn động, nói: "Kỳ lân chính là thụy thú* thái cổ, vi sư thấy nó cũng phải kính lễ ba phần, chút nữa không được vô lễ biết chưa" [*con vật tượng trưng cho điềm lành]
Văn Trọng hỏi: "Vậy chủng loại còn lại là gì?"
Thông Thiên không đáp, khom người hướng về phía sơn động kia nói: "Thông Thiên cho mời thụy thú trấn đảo"
Văn Trọng thầm rung động, thấy trong sơn động chui ra một vật đầu tròn tròn, đôi mắt đen nhánh xoay tròn đánh giá sư đồ hai người, lát sau trong động lại duỗi ra một cái móng, đè đầu con thú con kia lại, đẩy nó trở vào động.
Thông Thiên cười nói: "Hắc kỳ lân sinh con chưa bao lâu, đồ đệ, ngươi có thể qua đó nhìn thử"
Văn Trọng dò xét tiến lên, chỉ thấy trong động lộ ra cái đầu của kỳ lân trưởng thành, mắt tựa chuông đồng, kim quang lấp lánh, vẻ mặt uy nghiêm vô cùng, đỉnh đầu độn giác* như rồng, bốn vó bao phủ một tầng vảy đen nhánh, kỳ lân nhìn nhìn Văn Trọng, đem đầu kề sát qua Thông Thiên, hơi há mồm, phát ra tiếng ô trầm. [*là những cái sừng không có độ nhọn]
Một tay Thông Thiên vỗ về độn giác kỳ lân, khép mắt, mỉm cười nói: "Kỳ lân là thụy thú được sinh ra từ thời thái cổ hồng hoang, ngươi xem cái sừng tròn trên đầu nó này, bốn vó móng vuông vức, góc móng cũng không tổn thương người; răng thú cùn đều, không dùng để cắn"
"Kỳ lân thân có uy nghiêm của thú vương, nhưng thiện lương ôn hòa, chẳng hờn chẳng giận, giúp người tu luyện vượt trên cả thiên địa, hưởng uy thiên địa mà thương xót vạn vật, lấy dung mạo tôn vương hành chức trách giáo hóa mới là thượng đạo"
Văn Trọng có phần không đồng ý với Thông Thiên, hắc kỳ lân như nhận ra suy nghĩ trong lòng Văn Trọng, bèn ném ánh mắt qua đệ tử thân truyền của Thông Thiên. Văn Trọng không dám đối mặt cùng nó, di dời tầm mắt, lại thấy hắc kỳ lân bé bỏng kia bò ra khỏi động lần nữa, ngồi xổm bên chân Thông Thiên giáo chủ dùng đầu cọ nhẹ lên hài hắn, ô ô kêu vài tiếng, bộ dáng vô cùng thân mật.
Thông Thiên và hai con kỳ lân một lớn một nhỏ kia thấp giọng nói vài câu gì đó; nhưng Văn Trọng chả mấy hứng thú, nửa ngày sau nói: "Ngươi kêu ta tới chỉ để xem đồ bỏ này thôi hả"
Thông Thiên bật cười: "Trên dưới Kim Ngao, có thể vào động kỳ lân chỉ có mình sư phụ, giờ dẫn ngươi tới triều bái, ngươi còn dám nói thụy thú này là "Đồ bỏ"? Nếu đổi lại thành con phượng hoàng sư bá ngươi nuôi trên Côn Lôn sơn thì đã sớm phun một hơi lửa cho ngươi ra tro rồi"
Không đợi Văn Trọng tiếp lời, Thông Thiên lại nói: "Đồ đệ, ngươi không phát hiện bé con này rất đáng yêu sao?"
Trong lúc nói chuyện tiểu kỳ lân đã vứt bỏ Thông Thiên, cọ qua Văn Trọng, bốn chân đồng thời nhào lên, ôm chân Văn Trọng, không chút sợ người lạ, kêu ô ô, bò lên bò xuống trên đùi Văn Trọng, trực tiếp coi hắn như gốc cây, bò vui vẻ đến quên trời quên đất hồ. Văn Trọng thầm buồn cười, nhưng vẫn chẳng lộ nửa phần tiếu ý, một tay kéo đai lưng, tránh cho bị tiểu kỳ lân nọ lột mất quần đi, hỏi tiếp: "Ngươi nói gì với con lớn vậy?"
Thông Thiên nhìn sâu vào hai mắt hắc kỳ lân, mỉm cười nói: "Ta thỉnh cầu thụy thú một chuyện, mai sau tiểu kỳ lân này sẽ theo ngươi, ngươi phải đối đãi thật tốt với nó đấy"
Tuy chẳng biết kỳ lân có năng lực gì, có thêm một thần sủng cũng không tệ, nhưng Văn Trọng không ngờ Thông Thiên lại làm chủ, lòng cao hứng, nhàn nhạt đáp ứng.
Giây lát sau, Văn Trọng lại nói: "Tính nết kỳ lân này cũng giống…" Nói được phân nửa rồi ngưng. Thông Thiên khẽ khom người trước đại kỳ lân kia, nắm tay Văn Trọng rời khỏi động.
Hạo Nhiên nghe xong đoạn này, cười nói: "Tính tình kỳ lân hơi giống ngươi nhỉ"
Thông Thiên đáp: "Ta đoán Văn Trọng cũng định nói vậy"
Bắt đầu từ ngày đó, công khóa của Văn Trọng liền nhiều thêm một hạng mục_____chạng vạng về thẳng phòng, rồi lén lén lút lút men theo con đường sau Bích Du cung chạy tới động kỳ lân sau đảo.
Văn Trọng suy cho cùng tâm tính thiếu niên. Mỗi ngày lúc tới thăm tiểu kỳ lân đều mang theo vài vật cổ quái hiếm lạ; có khi là đào tiên, có khi là băng giản bạch ngư*; thậm chí cả tiên đan mà Thông Thiên luyện, mặc kệ nó là thứ hiếm có gì đều lấy tới động hắc kỳ lân, đút cho tọa kỵ tương lai kia, kỳ vọng nó sớm trưởng thành. [*cá trong con suối đóng băng]
Thụy thú trấn đảo đương nhiên không ăn được mấy thứ quái gở, tỷ như tiểu trùng tiểu tằm, châu chấu da rắn, mới đầu tiểu kỳ lân còn vì thịnh tình mà khó chối từ, ăn chút ít, nhưng khi ngày kế trên nôn dưới tả một trận, mới biết rằng thứ mà chủ nhân cho không thể ăn bậy, chọn chọn lựa lựa, rốt cuộc đừng rớ tới thì hơn.
Thông Thiên nhìn vào mắt, vui mừng khôn xiết, không vạch trần ra, tạm thời tùy ý Văn Trọng. Cứ thế mấy tháng, Thông Thiên chợt phải đi xa.
Thông Thiên giáo chủ cởi trần cả ngày, lần này hiếm khi có dịp nghiêm túc soi gương chỉnh lý y quan.
Kiếm tiên anh tuấn vươn người mà đứng trước gương, vũ bạch quan*, thanh huyền bào, bên hông quấn một dải đai hắc sắc buộc vỏ kiếm Tru tiên. Thông Thiên chăm chú nhìn mình trong gương, thấy sau lưng, ở cửa phòng có một người lẳng lặng đứng, bèn mỉm cười. [*mũ lông vũ trắng]
Văn Trọng nhìn vào đôi mắt thâm thúy như tinh vân kia của Thông Thiên, ầm ầm tâm động, thật lâu sau mới chuyển dời tầm mắt.
Thông Thiên cười hỏi: "Thế nào? Sư phụ mặc y phục dễ nhìn, hay không mặc y phục mới đẹp hơn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!