Hai người Vân Trung Tử và Quảng Thành Tử xa xa đứng dưới núi, cả hai tiên đều lưng đẫm mồ hôi lạnh.
Vốn tưởng rằng Văn Trọng thân thụ trọng thương, chạy đến nơi này đã không còn sức chiến đấu nữa.
Nào ngờ Thân Công Báo lủi ngang ra, bỏ đá xuống giếng, đánh lén giành thế chủ động, Lôi công tiên điện quang vạn trượng, nháy mắt trong thiên địa mây đen cuồn cuộn, âm phong gào thét, chín tầng lôi điện bị dẫn hết qua, thực lực cường tuyệt thiên hạ này khiến Vân Trung Tử và Quảng Thành Tử đều biến sắc.
Nhưng Văn Trọng kia vẫn còn dư lực!
Điện quang như trút tụ thành hình chân long rít gào, chớp nhoáng qua lại trên đỉnh núi, tiếng mắng giận dữ của Văn Trọng từ xa truyền đến.
"Thân Công Báo, đồ gian tế!"
Tay cầm cốt trùy của Thân Công Báo chấn động kịch liệt, lôi võng nén tầng tầng lớp lớp, trên Tuyệt Long Lĩnh, cây cối đều bị giật cháy đen, từng dãy đổ ra ngoài, Vân Trung Tử vội vã tế khởi Cửu long thần hỏa trụ che chở hai người mình vào chính giữa.
Quảng Thành Tử thở dài nói: "Thân Công Báo lại có tu vi nhường này!"
Chỉ nghe Thân Công Báo quát một tiếng, lôi điện ngoằn ngoèo tụ lại một chỗ, lao băng băng về phía Văn Trọng, khắp nơi đều trở thành biển bạch quang.
Văn Trọng nổi giận quát: "Vì sao ngươi phản bội ta!"
Trong biển điện, một đạo kim quang vô thanh vô tức lao ra, Thân Công Báo luân phiên thôi động uy lực lôi điện, đã đến cực hạn, nhưng kim tiên như nhắm chuẩn thời cơ, thình lình một roi hung hăng quất tới, đánh lên xương quai xanh của Thân Công Báo.
Thoáng chốc Văn Trọng chiếm được ưu thế, kim tiên giũ khai lần nữa, tay trái bị cuồng lôi giật nát bấy, chỉ còn lại tay phải nám đen vung khởi thư hùng kim tiên, kim quang mù mịt, một kích quyết tử ầm ầm phát ra, phá vỡ uy lực Lôi công tiên, biển điện tản đi, khói bụi cuồn cuộn, Thân Công Báo kéo theo một đạo huyết tuyến bay thẳng.
Tọa kỵ Hắc kỳ lân đã chết, hóa thành một tảng đá lớn, Văn Trọng tựa vào tảng đá hắc sắc kia từ từ khụy xuống, ngẩng đầu nhìn thiên không, nơi đó vẫn giăng đầy khói mờ.
Vân Trung Tử lẩm bẩm: "Sư huynh…Lên, lên"
Quảng Thành Tử hít một hơi lãnh khí, tiếp lấy Cửu long hỏa thần trụ bay lên đỉnh núi.
Văn Trọng thất khiếu chảy máu ồ ạt, một đầu tóc dài rối tung, tay phải như than cốc vẫn nắm chặt kim tiên.
Vân Trung Tử bay đến đỉnh núi, quát: "Văn Trọng, ngươi làm nhiều việc bất nghĩa, hôm nay…"
Văn Trọng mở to song nhãn.
Vân Trung Tử bị uy lực này dọa, không dám lên tiếng, nửa ngày sau lại lấy hết dũng khí, nói: "Tuyệt Long Lĩnh này sẽ là nơi ngươi quy thiên!"
Văn Trọng khinh bỉ: "Tiểu nhân vô sỉ"
Vân Trung Tử giận dữ muốn tiến lên, nhưng bị Quảng Thành Tử sống chết đè lại, người sau ném Cửu long hỏa thần trụ ra, trụ kia phân làm tám mặt, rơi xuống đất bén rễ, thân trụ có hỏa long uốn quanh, đồng loạt lao vào Văn Trọng trong trận.
"Văn Trọng!"
Phía chân trời có giọng nói truyền tới, Dương Tiễn, Na Tra hạ xuống.
Chỉ thấy hỏa long lượn vòng qua lại, con mắt thứ ba trên trán Văn Trọng mở ra, hỏa long dường như khiếp sợ không dám tiến lên.
Vân Trung Tử quát: "Giết hắn! Không thể thả hổ về rừng!"
Na Tra giơ một tay lên, vòng càn khôn từ xa nhắm chuẩn xác vào trán Văn thái sư.
Phía xa truyền đến một tiếng quát: "Khoan đã!"
Hạo Nhiên hối hả bay tới, lao vào Na Tra, vòng càn khôn mất chuẩn xác cắt qua bên cổ Văn Trọng, lưu lại một vết tích rõ rệt, nhưng vết thương ấy lại không chảy máu.
"Đông Hoàng chuông?" Văn Trọng gắng sức đề khí nói: "Ngươi đã đắc thủ?"
Hạo Nhiên tiến lên phía trước, quanh người ông ông rung động như chuông khánh ngân dài, Cửu long thần hỏa trụ ầm ầm ngã xuống, Vân Trung Tử biến sắc: "Không thể!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!