Hạo Nhiên nhướng mày, giễu cợt: "Văn thái sư học rộng tài cao, ngay cả chuyện này cũng hiểu biết, sau khi tìm đủ vật cần thiết, Hạo Nhiên sẽ lập tức trở thành sắt vụn, đúng là đang tìm chết"
Văn Trọng ngây ngẩn cả người, trong phòng trở nên trầm mặc khó xử.
Hồi lâu sau, Văn Trọng mới nói: "Ai sai ngươi tới đây, Nguyên Thủy Thiên Tôn?"
Hạo Nhiên mỉa mai: "Ngươi không tin? Không tin ta biết rõ sẽ chết mà còn tới đây khuấy hồ nước đục này?"
Văn Trọng thử dò xét, muốn bắt lấy sơ hở trong lời nói của Hạo Nhiên để tiến tới tra hỏi đầu têu sau màn, lời Hạo Nhiên quả thật không sao tin được.
Hạo Nhiên lại nói: "Nếu phàm nhân thế gian đều là những hạng tham sống sợ chết, thì lúc này đại quân của ngươi đã có thể khai nhập Tây Kỳ, tọa hưởng nhân đầu rồi"
"Tiên nhân Kim Ngao đảo, Côn Lôn sơn trường sinh bất lão, vĩnh bảo thanh xuân, đương nhiên sẽ không nghĩ tới việc này; nhưng Hạo Nhiên là phàm nhân, hoặc đã từng là phàm nhân…Hạo Nhiên không sợ chết" Hạo Nhiên chậm rãi nói, trong ánh mắt nhìn sang Văn Trọng đã nhiều hơn chút ý vị cười nhạo, đồng tình.
Văn Trọng trầm mặc thật lâu, rốt cuộc thở dài, đứng dậy đi tới trước mặt Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên thầm rùng mình, cơn đau đớn thấu tim vừa rồi vẫn chưa qua, không biết Văn Trọng lại muốn hành hạ mình như thế nào, tức khắc sinh lòng lo lắng, nhưng không thấy Văn Trọng vung roi, Văn Trọng chỉ đưa tay cởi dây thừng cho Hạo Nhiên. Hạo Nhiên thở phào một cái, hoạt động tay chân nhức mỏi, biết Văn Trọng đã tin tưởng, không còn làm khó mình nữa.
Văn Trọng quay về vị trí rồi nói: "Ngươi từ nơi nào đến, cuối cùng phải quay về đâu; đồ đệ thiên tử ngang bướng đó của ta khăng khăng một mực đối với ngươi, phải làm sao đây? Tử Tân* từng nói, sau khi ngươi mang thần khí về nhà, hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ trở về bên cạnh nó, lời này giải thích thế nào?" [*tên chữ của Trụ vương]
Hạo Nhiên nhớ tới lời hứa hẹn đầu tiên của chính mình trước long tháp, nửa ngày nói không ra lời, mũi đau xót, chỉ nói: "Ta chưa nói sự thật. Ta chỉ muốn hắn an an ổn ổn, ngồi trên long ỷ thôi. Chỉ muốn bảo trụ giang sơn của hắn, để hắn khoái nhạc trong chốc lát cũng đã tốt lắm rồi…" Hạo Nhiên đỏ vành mắt, mỉm cười nói: "Nếu rời đi thì ta sẽ không trở về nữa, kỳ thực từ đầu đến cuối, đều là ta sai, ta gạt hắn"
Văn Trọng trầm giọng nói: "Nếu đã vậy, ngươi biết phải quyết định thế nào rồi chứ"
Hạo Nhiên nhìn Văn Trọng, cười lớn: "Ta…Ân, ta vốn đã tính trước trong lòng"
Văn Trọng lại nói: "Không thể quá khích"
Hạo Nhiên gật gật đầu nói: "Hắn mặc dù là nhất quốc chi quân, nhưng tâm tính rốt cuộc vẫn như tiểu hài" Nghĩ tới mấy lời nói trẻ con của Trụ vương, mỉm cười. Nhịn không được hỏi: "Ngươi và Đồng tiên sinh từng có một đoạn cố sự?"
Văn Trọng nhặt bình Luyện yêu, huyên ngọc lên, giao vào tay Hạo Nhiên, đáp: "Đến nay ngươi vẫn không biết hắn là ai?"
Hạo Nhiên mờ mịt lắc đầu, nhớ tới Triệu Công Minh có được Mạch lộ, lại phụng mệnh hạ sơn giúp mình, đột nhiên linh quang chợt lóe, thất thanh nói: "Đồng tiên sinh chính là Thông Thiên…"
Văn Trọng nói: "Hắn chính là sư phụ ta"
Quả nhiên là Thông Thiên giáo chủ! Chỉ Tru tiên kiếm mới có thể nhất kiếm chém khai thiên địa, Hạo Nhiên nhớ tới sự chiếu cố của Thông Thiên giáo chủ dọc đường, rồi giúp mình tìm bình Luyện yêu, trong lòng cảm động và hối hận đan xen, lại nghe Văn Trọng nói: "Đồng bạn Côn Lôn sơn kia của ngươi, ta đã sai người trói giao cho Công Minh, nhớ kỹ không được gây sự nữa, giờ đi đi"
Hạo Nhiên ưng thuận, xoay người rời đi, Văn Trọng lại nói sau lưng: "Ta thả ngươi, không phải vì ngươi thân là Đông Hoàng chuông; xem cách ăn nói của ngươi chẳng phải phường trộm cắp nói năng bừa bãi, thiên hạ này kẻ có thể không chút sợ hãi trước mặt Văn Trọng ta, chỉ có mình ngươi mà thôi"
Hạo Nhiên cũng không quay đầu, đáp: "Hạo Nhiên cũng chẳng phải vì tư niệm mà đến, tự vấn hành sự xứng đáng thiên địa"
Nhìn chung Ngọc Hư, Bích Du, thậm chí thượng tam thiên càng cao tầng hơn; đại địa Thần Châu mênh mông, đây là lần đầu tiên Văn Trọng tao ngộ một người như Hạo Nhiên, Văn thái sư thở dài, nói: "Triệu Công Minh"
Tại một góc trướng bồng, người nọ tháo diện cụ xuống, yên lặng đứng.
Văn Trọng nói: "Giáo chủ đã đem bình Luyện yêu cấp cho hài tử đó, Hạo thiên tháp phải làm sao?"
Triệu Công Minh như đang đắm chìm trong một vài hồi ức, thật lâu sau mới nói: "Ta thất thủ rồi, chưa từng giành được"
Triệu Công Minh nghĩ tới chuyện gì đó, nói tiếp: "Nếu ngươi có thể kìm hãm sự chú ý của Côn Lôn, ta và Hạo Nhiên sẽ lên Côn Lôn lần nữa, không chừng có thể đắc thủ"
Văn Trọng hỏi: "Để ai thống lĩnh quân Ký Châu?"
Triệu Công Minh nói: "Đồ nhi si tình kia của ngươi rất xứng"
Văn Trọng thản nhiên nói: "Vậy hãy chuẩn bị đi, ngày mai ta suất quân nhập sơn, ba người các ngươi đi Côn Lôn. Hạo Nhiên làm phiền ngươi…"
Triệu Công Minh phì cười, pha trò nói: "Không ngờ Văn Trọng ngươi cũng có lúc phải nhờ vả người ta" Nói xong xoay người rời trướng, "Khi nào ngươi trở về Kim Ngao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!