Chương 29: Sư đồ đọ kiếm

Văn Trọng xua quân hướng Tây, quyết định đầu tiên của Khương Tử Nha chính là đem toàn bộ quân đội chủ lực rút khỏi khu vực Kỳ Sơn, kỵ binh, bộ binh rút sạch sẽ, không chừa một đội.

Chỉ còn lại một số cung binh lác đác mai phục trên núi cao, yên lặng theo dõi diễn biến. Lôi Chấn Tử, Dương Tiễn, Na Tra tuần tra trên không trung, ngày ngày hồi báo hướng đi của quân Ân, may mà dọc đường Văn Trọng thu biên* bại quân phục dịch, đi đi ngừng ngừng, kéo chậm tốc độ hành quân. [*thu nạp và tổ chức biên chế]

Một con tuấn mã xuôi nam, xuyên qua hàng rào ngoài binh doanh, tức thì có người chặn lại, tiếp nhận văn thư, cưỡi tuấn mã, một đường phi vào trong doanh, tung mình xuống ngựa, văn thư trình cho lính gác, lính gác sải bước nhanh vào khu soái doanh được vây quanh bởi tầng tầng rào gỗ, hai tay nâng cao, trình văn thư lên trước mặt phó tướng Trương Quế Phương, Trương Quế Phương đưa tay lấy, cao giọng nói: "Quân báo khẩn cấp, thỉnh Văn thái sư xem qua!"

"Tiến vào!" Giọng nam tử từ trong soái trướng thản nhiên nói.

Văn Trọng cúi đầu xem bản địa đồ phác thảo da dê, núi non, sông ngòi, đều dùng bút điểm ra nơi hiểm yếu. Trong tứ thánh Cửu Long đảo, Cao Hữu Càn đã bỏ mạng, còn lại ba thánh Vương Ma, Dương Sâm, Lý Hưng Phách khoanh tay đứng sau lưng Văn Trọng, nhỏ giọng giao đàm.

Trương Quế Phương khẽ khom người, Văn Trọng nói: "Đọc"

"Thánh ân cuồn cuộn, tứ hải quy tâm, binh mã thuộc hạ Ký Châu hầu Tô Hộ…"

Văn Trọng cũng không ngẩng đầu, cắt ngang: "Bao nhiêu?"

Trương Quế Phương đáp: "Một vạn"

Văn Trọng gác bút lông thỏ, lấy bút than ra, nói: "Ai thống soái?"

"Đại vương"

"Phó tướng?"

Khóe miệng Trương Quế Phương hơi co giật, giống như hoàn toàn không tin nổi, Văn Trọng lại hỏi: "Người nào đảm nhiệm phó tướng?"

"Triệu Triệu Triệu…Công…"

Tam thánh Cửu Long đảo nhất thời biến sắc, một tay theo bản năng giấu vào trong ngực.

"…Minh"

Bút than trong tay Văn Trọng "rốp" một tiếng gãy làm hai, ngẩng đầu nhìn Trương Quế Phương.

Một lát sau.

"Truyền lệnh toàn quân! Đem toàn bộ vật quân nhu đi đăng ký! Đóng chặt cổng doanh! Để lại đường nhỏ Thiên môn tiếp giá! Phái binh sĩ phong tỏa hai bên đường! Đi ngay!"

Trương Quế Phương lăn lộn liên tục, tam thánh Cửu Long đảo y như gặp quỷ, chạy ra khỏi soái doanh, Văn Trọng hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh ứa ra: "Lại là tên đó"

Nhìn chung Thần Châu đại địa, Văn Trọng chưa từng sợ qua ai, tức là các thánh giáo chủ Thông Thiên, Nguyên Thủy, Lão Tử, thậm chí Nữ Oa Phục Hi, đều không lọt vào mắt Văn Trọng. Ngay cả trời xanh rộng lớn này, Văn Trọng cũng chưa bao giờ sợ.

Nhưng chỉ có Triệu Công Minh là hắn ngán, tục ngữ nói: không sợ tặc thâu, chỉ sợ tặc thương nhớ. Tên thần trộm Triệu Công Minh này, giết không chết, phòng cũng chẳng phòng được, vạn nhất kết thành ân oán, nói không chừng ngày nào đó đang ngủ bị lột sạch cũng chả hay biết gì. Vừa không thể lạnh nhạt, vừa không thể kết thù, đúng là nhức đầu vô cùng. Thông Thiên giáo chủ phái tên này đến hiệp trợ phá Chu, thực sự đã bấm đúng tử huyệt của Văn Trọng mà.

Trước đại doanh tiếng pháo vừa vang, sơn hô vạn tuế, chúng võ tướng hạ mã, xếp hàng cung nghênh thiên tử. Văn Trọng để Trụ vương và Triệu Công Minh tiến vào soái trướng.

Chỗ Triệu Công Minh đứng, xung quanh tự động hình thành một trượng vuông đất trống. "Yêu hê_____" tặc thần nhiệt tình đi tới đâu, tam thánh Cửu Long đảo liền trốn tới đó, Trương Quế Phương đã sớm truyền lệnh, ngoài trướng chỉ chừa lại vài tên tùy tùng, đám người còn lại rút đến không còn một mống. Văn Trọng không muốn nhất chính là gặp phải tên này, lập tức hàn huyên vài câu, rồi đuổi Triệu Công Minh về doanh nghỉ ngơi không thèm nhắc đến nữa, chỉ còn thiên tử trong trướng, sau khi hai người đơn giản trao đổi quân báo trong tay, lại thấy rèm cửa soái trướng vén lên.

Sư đồ hai người đi ra trướng, chọn một chỗ đất trống bên ngoài doanh soái đứng nghiêm, đối nhau từ xa.

"Đại vương muốn cùng Thái sư luyện võ!"

"Thái sư muốn…"

Tin tức lan truyền nhanh chóng, truyền đến từng nơi trong đại doanh, lập tức liền có vô số binh sĩ nhàn rỗi chạy tới ngoài hàng rào nội doanh, ba tầng trong ba tầng ngoài đem giáo trường bao vây đến nước chảy không lọt, trên hàng rào treo đầy người vây xem.

Văn thái sư lấy mộc kiếm qua, nói: "Ngươi suốt ngày thân ở thâm cung, có lẽ võ kỹ đã hoang phế tám thành, lúc này lâm trận mới mài gươm thì đã vô dụng"

Trụ vương cười nói: "Thái sư nói quá sớm rồi, gần đây Cô cảm thấy chân khí trong cơ thể tràn đầy, thỉnh"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!