Chương 28: Tô hầu gia yến

"Yêu hê_____Hỉ Mị thân ái_____Vương hậu nương nương kim an!" Triệu Công Minh đứng dưới thành lâu giang hai cánh tay, cảm thán: "Một ngày không gặp, như cách tam thu…"

Hồ Hỉ Mị mặt lộ vẻ sợ hãi, rụt sau lưng Tô Đát Kỷ, hai nữ nhân nơm nớp lo sợ, như không quen biết mà quan sát tên tặc tổ tông kia, Triệu Công Minh đành phải xấu hổ khụ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Hỉ Mị trưởng thành rồi a"

Binh sĩ xung quanh vừa thấy Trụ vương nhập thành, tức khắc sơn hô vạn tuế, thi nhau triều bái. Ký Châu hầu cung kính tiếp giá, trầm bổng du dương một trận cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết v.v…Trụ vương chỉ thản nhiên nói: "Miễn đi" Đoạn theo Tô hầu mở đường, bảo hộ đoàn người thiên tử, vương hậu tiến vào hầu phủ.

Hồ Hỉ Mị và Đát Kỷ nhỏ giọng nghị luận: "Quả nhiên ngưu tầm ngưu mã tầm mã…Hai tên trộm đi chung với nhau, hai tên trộm…"

Khóe miệng Hạo Nhiên hơi hơi co giật, nhưng vô pháp biện giải. Bôn ba nhiều ngày, rốt cuộc cũng tới được nơi an toàn, phủ đệ của Ký Châu hầu Tô Hộ tuy thanh giản, nhưng mọi vật đều đầy đủ. Tô Hộ lập tức bày tiệc, nghênh Trụ vương lên quân vị, còn mình thì khoanh tay đứng hầu một bên.

Thiên tử chỉ nói: "Đừng ngại" Rồi kêu chúng nhân nhập tiệc, một bữa vãn phạn làm như gia yến, toàn gia Tô Hộ, con rể quý vi thiên tử, Hồ Hỉ Mị, Tô Đát Kỷ rối rít ngồi vào chỗ của mình, Trụ vương lại nói: "Hạo Nhiên cũng ngồi đi"

Theo lễ quân thần, ngoại thần vốn không nên đồng tịch cùng thiên tử, Hạo Nhiên hết cách, đành phải chọn một chỗ ngồi xuống. Triệu Công Minh không mời mà tới, tùy tiện ngồi bên cạnh Hạo Nhiên, hoàn toàn mặc kệ trong lòng Hạo Nhiên có bao nhiêu khó chịu.

Lúc Hạo Nhiên đưa mắt nhìn qua Tô Đát Kỷ thì thấy Đát Kỷ dồn dập mời rượu, ăn uống linh đình, một nụ cười hay một cái nhíu mày đều xinh đẹp, vốn là hồ yêu, lại dĩ thân đại nhập, trực tiếp coi mình như nhi nữ Tô gia.

Tô Đát Kỷ phát hiện được ánh mắt nọ, nhìn lại Hạo Nhiên, dịu dàng cười, bưng đồng tước, Hạo Nhiên nâng chén đáp lễ, lặng lẽ uống.

"…Văn thái sư đã xuất chinh, Cô phải suất quân đến Kỳ Sơn tiếp ứng" Trụ vương trầm ngâm chốc lát, nói: "Chuyện binh lực, làm phiền Tô hầu chuẩn bị vậy"

Tô Hộ đương nhiên luôn miệng đáp ứng, nói: "Tử đệ binh toàn thành Ký Châu ta, tổng cộng hai vạn, sẽ theo đại vương thảo phạt nghịch tặc, máu chảy đầu rơi, tuyệt không nửa câu oán hận"

Trụ vương nói tiếp: "Một vạn đủ rồi, dọc đường đi, Cô thấy đời sống Ký Châu hơi khó khăn. Năm nay không thể trưng binh thêm được nữa. Ngày mai liền khởi hành…"

Hạo Nhiên kinh ngạc: "Ngày mai đi sao?"

Trụ vương đáp: "Ngươi theo Đát Kỷ, Hỉ Mị về Triều Ca, trên đường cẩn thận, Công Minh đã phụng mệnh Thông Thiên giáo chủ tới giúp ta…"

Hạo Nhiên nói: "Không được, ta không yên tâm"

Trụ vương hơi không vui, nói: "Cô đã an bài thỏa đáng, vết thương cũ của ngươi chưa lành, phải trở về Triều Ca tu dưỡng"

Nhưng Hạo Nhiên lại giành nói: "Ngươi chớ khinh địch, sau lưng quân Tây Kỳ là cả Côn Lôn sơn…"

Trụ vương đặt mạnh chung rượu lên bàn, tức giận nói: "Cô định đoạt hay ngươi định đoạt?!"

Cuộc đối thoại của quân thần hai người khiến người nhà Tô Hộ sợ hãi không thôi, đây là thần tử gì vậy? Đát Kỷ vội vàng cười chuyển đề tài, lại thấy Hạo Nhiên vươn người đứng dậy, không nói một câu, quay lưng rời tiệc...

Cuối hè đầu thu, ban đêm đã khá lạnh, Hạo Nhiên nhíu mày đứng trong hoa viên một hồi, men rượu đã hơi giảm, rốt cuộc cảm thấy không ổn, gọi một tên tiểu tư tới, hỏi đường quay về phòng. Đi tìm thiên tử.

Thiên tử ngà ngà say, y phục chưa thay, hài chưa cởi, nằm trên tháp, vài danh thị tỳ che miệng cười khúc khích, đứng dưới mái hiên bàn tán. Hạo Nhiên biết người trong phủ đệ này chung quy không rõ quy củ trong vương cung, cũng chẳng qua trách phạt, chỉ hỏi: "Canh giải rượu chuẩn bị chưa?"

"Uống xong rồi" Một thị nữ ôn nhu cười nói: "Đại vương không chịu để chúng ta hầu hạ"

Hạo Nhiên mới minh bạch ra, đến bên tháp trút ngoại bào giùm thiên tử, thoát trường ngoa, Trụ vương có vẻ mệt mỏi, mặc kệ Hạo Nhiên an bài, chỉ bất tỉnh.

Hạo Nhiên thấy vết kiếm trên ***g ngực thiên tử ửng hồng, dù ngủ, nhưng mi mục anh khí, như một thiếu niên nhơ nhỡ an tĩnh, ôn hòa. Nhất thời trong lòng chợt sinh nhu tình, kề sát vào hôn hôn đôi môi dày của Trụ vương, rồi thuận tay kéo chăn gấm qua đắp cho thiên tử.

"Ngày mai ngươi về Triều Ca" Trụ vương nhắm mắt, trầm giọng nói: "Nghe lời Cô"

Hạo Nhiên không ngờ thiên tử cư nhiên giả ngủ, lời phản bác đã nghĩ hảo trước đó đều quên sạch sẽ, ngượng ngùng nói: "Không…"

Trụ vương thở dài, hơi hơi mở mắt, một tay đặt lên gò má Hạo Nhiên, ngón tay cọ cọ môi Hạo Nhiên, nói: "Cô phải tụ họp cùng Văn thái sư, mang ngươi theo rất bất tiện, tính tình Văn thái sư cương liệt…Đợi Cô tới nói chuyện ổn thỏa với hắn trước, như vậy mới không đến mức…"

Hạo Nhiên lúc này mới biết, Trụ vương vốn sợ Văn Trọng có thành kiến với chuyện của hai người, đành phải đáp ứng, hầu hạ trụ vương an giấc xong, mới cẩn thận kéo sa liêm, ra khỏi hậu viện hầu phủ. Minh nguyệt bị bao phủ trong màn đêm, sao thưa thớt, Hạo Nhiên đứng trong hoa viên, loáng thoáng nhớ tới tiếng huyên của Đồng tiên sinh đêm đó.

Rồi nghĩ tới Văn Trọng, Văn Trọng lại có lực uy hiếp như thế, ngay cả thiên tử ba mươi tuổi cũng sợ hắn ba phần, sách sử ghi lại Văn Trọng tử chiến tại Tuyệt Long Lĩnh, vậy ai đã giết hắn? Không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn tự thân xuất mã chứ? Văn Trọng vừa chết đã khơi dậy trận đại chiến cuối cùng giữa Xiển giáo và Tiệt giáo, Thông Thiên giáo chủ thiết trận Tru tiên kiếm…Văn Trọng là đồ nhi Thông Thiên, vậy Đồng tiên sinh…

"Tiệt giáo…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!