Chương 2: Sơ thiệp ân thương

Ngày 15 tháng 3 năm 1068 trước Công nguyên -​ Lê Sơn Nữ Oa cung.

Đang lúc quá ngọ, một luồng huân hương như có như không vờn quanh khắp đại điện, lãnh phong mơ hồ từ ngoài điện chầm chậm thổi vào, khiến cho trường minh đăng cả điện thoắt sáng thoắt tối. Trong trướng lụa, bóng dáng của pho tượng bạch ngọc Nữ Oa mông lung, trên bức bích họa phía sau, câu thơ nét mực chưa khô, có lẽ được đề trước đó không lâu. 

Hai gã phó dịch cùng cúi đầu quét tước đại điện, thình lình vang "Rầm" một tiếng, nội gian thờ cúng Nữ Oa nương nương có tiếng vật nặng rơi xuống, nhất thời cả kinh ngẩng đầu đưa mắt nhìn nhau.

Một phó dịch hỏi: "Tiếng gì vậy?"

Tên còn lại cũng hoàn toàn không biết gì, nghĩ rồi lại nghĩ, không nói một câu, dè dặt chỉ chỉ vào tượng thần phủ lụa mỏng. 

Tên phó dịch dọ hỏi lúc nãy nói: "Đại vương vừa rời đi, bách quan cũng đã lui sạch sẽ, Nữ Oa nương nương liền hiển linh?" Người sau trách mắng: "Đừng có nghi thần nghi quỷ…"

Nói chưa xong, trong trướng truyền ra một tiếng rên rỉ của nam tử, lúc này thì sắc mặt của hai gã phó dịch đều đại biến, cuống quýt ném chổi rơm, chạy ra khỏi điện, hô to một trận: "Nữ Oa nương nương hiển linh rồi!" 

Lát sau hai phó dịch kia dẫn một vị thị quan đi vào. Thị quan định thần nhìn lại, trong trướng đúng là có thêm một nhân ảnh, lập tức kinh hãi, thấp giọng nói: "Sau khi đại vương hồi cung có ai tiến vào không?"

"Không có" Một phó dịch mãnh liệt lắc đầu. Thị quan tiến về phía trước một bước, trong lòng thấp thỏm, không biết nên mở miệng thế nào cho tốt, nhưng nhân ảnh bên trong trướng lại thở dài một hơi trước. Đầu đau như muốn nứt ra.

"Hiện tại là lúc nào?"

Đây là giọng nam nhân, không phải Nữ Oa nương nương hiển thánh, thị quan thở phào nhẹ nhõm đáp: "Quá ngọ rồi, đại tiên là thần thánh phương nào?"

"Ngày, tháng, năm nào?" Nam tử kia không đáp, trực tiếp hỏi.

Thị quan nghi hoặc trong lòng, đáp: "Đế Tân năm thứ bảy, mười lăm tháng ba. Xin hỏi tôn hiệu của thượng tọa đại tiên, từ nơi nào đến?" 

Chỉ nghe nam tử kia đáp: "Hạo Nhiên. Hiện giờ là thiên hạ Ân Thương, ân…Xem ra ta bị ném đến chiến trường phong thần rồi" Nói xong vén rèm lụa lên, lảo đảo đi ra.

Là lúc dân gian lưu truyền trong Côn Lôn sơn, Kim Ngao đảo có rất nhiều thần tiên, thường có chân tiên đắc đạo vân du tứ phương, hẳn đạo sĩ này từ trong cung Nữ Oa té nhào xuống cũng không biết chừng. Thị quan cứ thế suy đoán, chẳng qua chưa từng nghe thần tiên nào mang danh húy "Hạo Nhiên" cả.

Thị quan cung kính cúi đầu, quan sát diện dung nam tử kia. "Hạo Nhiên chân quân, sáng sớm Đại vương đến Nữ Oa cung dâng hương…"

Hạo Nhiên cắt ngang lời thị quan, lại nói: "Câu thơ kia vừa được đề lúc sớm à?" Hắn dứt khoát ngồi bên cạnh đài tế, cùng thị quan nhìn về phía đề thơ trên bích họa. Thì thầm "Đãn đắc yêu nhiêu năng cử động, thú hồi trường nhạc thị quân vương. Khẩu vị của Trụ vương cũng không nhỏ a" [*ý anh Trụ là nếu vị Nữ Oa xinh đẹp này mà là người thật thì đã cưới ngay về Trường Lạc hầu hạ ảnh rồi]

Thị quan kia than thở: "Chỉ mong Nữ Oa nương nương không gán tội. Chân nhân chuyến này định hồi sơn, hay muốn đến Triều Ca?" 

Hạo Nhiên nhu nhu bả vai đáp: "Đi Triều Ca, thật xui xẻo, đầu tiên bị ném đến chiến trường Trục Lộc, hay cho một thanh Hiên Viên kiếm gãy làm đôi, rồi lại bị Hoàng Đế ném tới đây làm nhân bánh"

Những lời hắn nói, thị quan cùng đám phó dịch đều không hiểu gì hết, chỉ đành đưa mắt nhìn gã tiên nhân lai lịch bất minh này ly khai đại điện, lẩm bẩm trong bụng, ngầm suy đoán.

Hạo Nhiên ra khỏi Lê Sơn Nữ Oa cung, hít một hơi thật sâu không khí của bốn ngàn năm trước, cảm thấy thần thanh khí sảng bội phần, ngay sau đó hướng về đồng nội mênh mông xanh biếc phóng thanh hét to. 

"Hoàng thiên hậu thổ, Hạo Nhiên phụng mệnh Đông Hoàng Thái Nhất và Hoàng Đế Hiên Viên thị đến tìm kiếm năm món thần khí hư không trước, mong chư thiên thần tiên giúp đỡ, giúp ta sớm ngày trở về, cứu vớt tử tôn thương sinh_____!"

Tiếng vọng bao la trầm bổng không dứt giữa đồng cỏ, sương mờ gió lạnh như có cảm ứng, bao phủ tầng tầng trên Nữ Oa cung. Hạo Nhiên không hề quay đầu lại, trực tiếp xuống núi. 

——–

Đế Tân năm thứ bảy, vương công chư hầu, thứ dân bách tính ở đại lục Thần Châu còn chưa hiểu chuyện, một gã hành giả đến từ bốn ngàn năm sau đi khỏi Lê Sơn, mà sau lưng hắn, Nữ Oa tàn yến trở về, phát hiện Trụ vương đề thơ khinh nhờn thần linh, dưới cơn thịnh nộ đã tế khởi* siêu cấp pháp bảo kim hồ lô, triệu tập yêu sĩ bát phương, chọn ra hồ ly tinh, ngọc thạch tỳ bà tinh, trĩ kê tinh, lệnh chúng đi mê hoặc vị thiên tử cuối cùng của vương triều Thương Thang, điên đảo giang sơn, đồ thán sinh linh, sử sách xưng trận này là cuộc chiến phong thần, bản sonata liên lụy đến tiên, đạo, yêu, thần, nhân chính thức được mở màn. [*niệm chú gọi pháp bảo]

Bấy giờ Đát Kỷ mới tiến cung, Khương Tử Nha vừa xuống Côn Lôn. Hạo Nhiên qua loa phán đoán sơ tình thế, thời buổi loạn lạc, trước hết phải tìm một người có thể trợ giúp mình. Nên lao vào giữa chiến tranh phong thần, Tây Chu, hay Ân Thương đây? 

Lời dặn dò lặp đi lặp lại của lão đầu tử trước lúc xuất phát Hạo Nhiên vẫn ghi nhớ rõ ràng: không thể tùy ý cải biến lịch sử, cải biến cẩu thả có thể gây nên đại họa. Như vậy, trừ quy phục Khương Tử Nha thì chẳng còn cách nào khác.

Vài ngày sau, dọc đường đến đô thành Ân Thương, Triều Ca rộn ràng náo nhiệt, cảnh tượng thái bình, Hạo Nhiên đứng bên trong thành lũy, mắt vọng thành dân Triều Ca đến đến đi đi, nghĩ qua vài năm nữa, thái bình thịnh thế sẽ vì một con hồ ly tinh mà sụp đổ, đến lúc đó người trong thành này phải trôi giạt khắp nơi, bốn vạn người bị xua đến chiến trường Mục Dã, chẳng khác gì súc vật.

Không khỏi thổn thức trong lòng. 

Hạo Nhiên căn cứ theo lịch sử miêu tả, dọc đường hỏi thăm về một lão thầy bói mày râu hoa râm, nhưng Triều Ca ngay cả một nhà cũng chả có, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ lúc này Khương Tử Nha còn chưa tới Triều Ca, hoặc giả chưa rời Côn Lôn? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!