Chương 12: Đát kỷ phong hậu

Mây đen chầm chậm kéo tới, che phủ ánh trăng, Lôi Chấn Tử và Na Tra sóng vai cùng ngồi xổm trên nóc nhà, người nọ ngáy vang từng trận, há miệng, đầu ngã tới ngã lui trên bả vai Na Tra, dường như rất mệt mỏi. Nhưng Na Tra vẫn không hề nhúc nhích, lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại bên dưới.

Nửa canh giờ trước, Phí Trọng dẫn một đội người tiến vào dịch trạm, nói ra chuyện Khương hậu chết oan, Khương Hằng Sở đau đớn liền ngã xuống chiếu khóc vang nức nở: "Ta vì quốc vì dân một lòng trung tâm, tại sao lại như vậy!"

Phí Trọng lại nói: "Tứ vị hầu gia nên nhớ chớ hành động thiếu suy nghĩ, đại vương phái hạ nhân tới, hiện giờ Ân Phá Bại tướng quân đã chờ sẵn ngoài dịch trạm, ngày mai khai đình đợi Vũ Thành vương, hoàng thúc Tỷ Can thượng điện, chúng thần gắng tự bảo vệ, đại vương nhất định sẽ không hãm hại trung lương" Nói xong lại liếc Tây Bá hầu một cái, biết hắn có giao hảo cùng Hoàng Phi Hổ, có lẽ sẽ biết phải xử lý như thế nào, rồi rời đi thẳng.

Ngay sau đó Cơ Xương truyền mật hàm, tứ chư hầu đưa mắt nhìn nhau, kinh hồn táng đảm, cùng nói: "Chẳng lẽ ngày mai thiên tử muốn trên đình…"

"Thiên tử cái gì!" Khương Hằng Sở căm phẫn nói: "Đồ hôn quân ăn cháo đá bát! Ta sẽ giết vào Triều Ca, quay về dẫn binh mã đến cùng hôn quân kia…"

Còn chưa nói hết, Cơ Xương đã vội vội vàng vàng che miệng Khương Hằng Sở lại, hoảng hốt nói: "Sự chưa định, Vương hậu có oan trong người, đợi ngày mai tảo triều tứ hầu chúng ta liên danh bảo tấu, nhất định có thể tra ra manh mối. Chớ vọng động!"

Na Tra nghe nửa ngày, lẩm ba lẩm bẩm: "Tử nữ trong mắt các ngươi chẳng qua chỉ là món hàng dùng để trao đổi, giờ cần gì phải phẫn nộ xúc động?" Lôi Chấn Tử chợt cử động, chùi nước miếng trên khóe miệng, mù tịt nhìn qua Na Tra, hỏi: "Canh mấy rồi?"

Một đêm vô thoại, trời đã tờ mờ sáng, tứ hầu đều trắng đêm không ngủ, muốn trốn cũng trốn không thoát, đành phải canh sáu đi theo Ân Phá Bại vào ngọ môn...

Kim la vang, bách quan tuần tự tiến điện, Trụ vương đăng triều, ngồi lên long ỷ, tứ bá hầu bị dẫn tới trước ngọ môn, thị vệ cầm kích bắt chéo nhau, không cho đám người Khương Hằng Sở đi vào Cửu Gian điện, Hoàng Phi Hổ ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước kim án thiếu mất một người, nhất thời hoảng hốt.

Tỷ Can thấp giọng hỏi: "Ti mặc thất sủng rồi à?"

Trong lòng Hoàng Phi Hổ chuyển qua vô số ý niệm, chỉ đáp: "Hôm nay đại vương muốn trừ Khương Hằng Sở, thừa tướng ngàn vạn chớ nhiều lời, miễn dẫn đến họa sát thân"

Liền nghe ngự tiền thiên tử từ xa nói: "Khương Hằng Sở, ngươi có biết tội?!"

Khương Hằng Sở tất nhiên không nguyện nhận tội, hô to: "Thần nhiều năm cai quản Đông cương, cần cần mẫn mẫn, có tội gì!"

Tam hầu trong lòng đại kinh, vội liên danh bảo tấu, dâng tấu chương lên, Trụ vương đã quyết tâm muốn giết Khương Hằng Sở, nên không ra lệnh tiếp nhận, chỉ lạnh lùng quát: "Lôi Khương Hằng Sở ra ngọ môn vấn trảm"

Quần thần đang muốn cầu tình cho hắn thì bất ngờ Trụ vương lại phán một câu: "Tây bá hầu Cơ Xương, ngươi có biết tội?"

Cơ Xương tuổi đã sáu mươi, quỳ trước điện, thẳng người ai thán: "Đại vương không xem tấu chương, cứ thế định tội, Cơ Xương đã làm gì khiến đại vương động nộ, xin hãy chỉ nơi hình đài đao phủ, để Cơ Xương tự mình tới đó!"

Trụ vương cười lạnh nói: "Tay nghề luyện sắt tại Tây Kỳ ngươi đại thịnh, nhà nhà dung khoáng, hộ hộ luyện thép; có ý đồ gì?"

Cơ Xương vội phân bua: "Chuyện nông canh, dụng cụ cuốc cày, vốn cần nghề sắt…"

Trụ vương lại nói: "Kiếm do nhị tử ngươi Cơ Phát đúc đã truyền tới Triều Ca, vậy giải thích thế nào?!" Nói xong tự có người bưng khay đồng lên trước ngự, trên khay chính là xích đồng kiếm mà Hạo Nhiên mua được từ chỗ người bán rong.

"Kiếm này giống binh khí thượng cổ "Hiên Viên kiếm" của Cơ Hiên Viên như đúc, tự cổ tương truyền, Nhân Hoàng Hiên Viên kiếm vừa xuất, tứ phương thần phục" Trụ vương không đợi Cơ Xương mở lời, thong thả nói: "Đúc kiếm này để làm gì? Hay nói đúng hơn là Hiên Viên Kiếm đã ở trong tay Cơ gia các ngươi?"

Trụ vương vốn không muốn trảm Cơ Xương, chỉ định dùng ngôn ngữ dò xét trước, tiếp đó tống giam, rồi mới quyết định sau, bèn nói: "Áp giải xuống…"

Nói chưa xong, ngoài ngọ môn đã vang lên một tiếng thét sấm sét, kinh đến văn võ cả điện co rúm lại, chỉ nghe Lôi Chấn Tử quát lên: "Kẻ nào dám trảm phụ thân ta!"

Liền thấy Na Tra như giao long xuất thủy, Lôi Chấn Tử như điện quang chân trời, trong nháy mắt lướt qua gần trăm dặm lộ trình, xông tới trước ngọ môn.

Lôi Chấn Tử trở tay cắp lấy Cơ Xương, gương mặt anh khí vô biểu tình của Na Tra thoắt cái đã tới trước kim án, Cửu Gian điện oanh một tiếng, khói bụi mù mịt, đình trụ bị hủy quá nửa, bách quan loạn thành một đoàn, ôm đầu chạy trối chết.

Nhưng Trụ vương lại không hề hoảng hốt, thịnh nộ mắng: "Nghịch tặc to gan!" Tức thì một tay quơ lấy kim án nặng hơn trăm cân, ném vào Na Tra!

Na Tra né kim án đang nghênh diện bay tới, ở giữa không trung tà tà ngửa ra sau, một tay chỉ hướng Trụ vương, nửa người chịu lực phản chấn, vòng càn khôn thoát thủ, lấy tốc độ cao bay tới, không ngờ giữa chừng lại chạy ra một người, một tay chắn trước thân mình Trụ vương, quát lớn: "Chậm đã!"

Na Tra định tại không trung, hỗn thiên lăng bên hông tung bay, nheo một mắt, nhận ra người nọ, lại nghe dưới đình Lôi Chấn Tử gào thét inh ỏi, xách Cơ Xương trong tay mấy lần đằng không muốn đi, lại bị thanh chiến kích của Vũ Thành vương đánh rớt xuống đất, té nổ đom đóm mắt.

Khóe miệng Na Tra khẽ động, như là muốn nói gì đó, rốt cuộc không lên tiếng, chuyển thân nháy mắt vọt tới ngoại điện, đón nhật quang ném vòng càn khôn ra, đánh vào cổ tay Lôi Chấn Tử.

Lôi Chấn Tử kêu đau một tiếng, buông tay khỏi cổ áo Cơ Xương, bị Na Tra nắm mắt cá chân, hai người hối hả xoay tròn, lao lên bầu trời, tháo chạy.

Trụ vương mới thở phào, một tay đặt lên vai Hạo Nhiên, lúc nãy sử lực quá độ, cánh tay thoát sức hãy còn run rẩy không ngừng, Hạo Nhiên vội dàn xếp ổn cho thiên tử, Trụ vương chậm rãi nói: "Cơ Xương tạm thời giam lại, ngày khác tái nghị. Khương Hằng Sở đại nghịch thí quân, tụ tập người lên Cửu Gian điện mưu phản, nhi nữ hắn tiên thi* ba trăm, phế bỏ hậu vị!" [*dùng roi đánh lên tử thi, chậc, chết rồi cũng ko yên =.=]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!