Chương 10: Dạ khúc trúc lâm

Lại nói Mai Bá tự rước cái chết, Hạo Nhiên phi thân xông lên, nhưng đã trễ, gián quan Mai Bá vốn ở rất gần bào cách, vừa xông lên tay chân lập tức ôm chặt lấy đồng trụ, kêu thét thảm thiết. Hạo Nhiên dùng lực kéo ra, nhưng Mai Bá lại quyết tâm tuyệt không buông, chỉ chớp mắt, tay chân đều bị thiêu dính trên bào cách, Hạo Nhiên vô lực xoay chuyển, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, sự kiện sử thư ghi lại cuối cùng vẫn phát sinh.

Lại giật mình Khương hậu chưa chết, vội chuyển thân nhìn qua, muốn lên tiếng cầu tình thì ngoài ngọ môn từng tiếng bẩm báo truyền vào.

"Thái tử Ân Giao_____nhị điện hạ Ân Hồng đến_____!"

Theo sử sách ghi lại, hai danh thái tử này đầu tiên là ngỗ nghịch Trụ vương, sau đó được võ quan cứu ra, lại được thập nhị tiên Côn Lôn Xích Tinh Tử, Nghiễm Thành Tử thu làm truyền nhân, tính mạng vô ngại, Hạo Nhiên chẳng cần phải lo lắng, chỉ thở dài cuối cùng vẫn không cứu được Mai Bá, thình lình quay đầu lại, trầm giọng nói: "Chuyện Khương hậu thích quân, hoàn thỉnh đại vương xử án lần nữa, trả lại trong sạch cho quốc mẫu!"

Trụ vương mặt âm trầm, chậm rãi đi ra Cửu Gian điện, vạn luồng dương quang chiếu lên hắc bào thiên tử một lớp kim huy lưu chuyển, không người nào dám ứng thanh, chỉ sợ long nhan đại nộ, kẻ lên tiếng sẽ trở thành quỷ chết thay.

Bên kia Ân Giao, Ân Hồng đã vọt tới trước đồng trụ, tay cầm trường kiếm, tỏ vẻ có chuẩn bị mà đến, Trụ vương vừa nhìn thấy, nộ khí dâng trào, mắng: "Nghịch tử! Ai cho các ngươi mang kiếm vào cung môn!"

Ân Giao không đáp, trông thấy mẫu thân mình bị trói ngược hai tay sau lưng, tròng mắt muốn nứt, nhưng vẫn không dám khiêu khích thiên tử, chỉ lớn lối nói: "Đát Kỷ, ngươi mê hoặc phụ vương ta, hôm nay bản thái tử phải giết chết con yêu nghiệt ngươi…"

"Lớn gan lắm!" Trụ vương quát to một tiếng, dọa Ân Giao, Ân Hồng im thin thít, lại quát tiếp: "Mẫu hậu ngươi có lỗi trước, bất phân thị phi, tự ý phái thích khách mưu sát hậu phi, còn không quỳ xuống cho ta!"

Giọng Trụ vương hùng hồn, nói: "Vương hậu, ngươi thà chết không nhận thật sao?" Còn nhấn mạnh khẩu khí tại bốn chữ "Thà chết không nhận", ánh mắt rét lạnh, chỉ muốn nhắm người mà cắn, Hạo Nhiên âm thầm kinh hãi, lúc này không quan tâm thiên tử phẫn nộ, giành nói: "Thần cầu đại vương tha cho vương hậu!"

Hạo Nhiên lại thấy Đát Kỷ đi theo bên cạnh, đoán rằng Trụ vương bị Khuynh thế nguyên nang thao túng, tình tự thất khống, liền sải bước đi lên, cho đến khi cách Trụ vương năm bước, mới lần nữa quỳ xuống, nói: "Nhất dạ phu thê bách nhật ân, cầu đại vương tha cho vương hậu"

Trụ vương dường như hơi xúc động, nói: "Nhất dạ phu thê bách nhật ân…" Tiếp đó lắc đầu cười khổ, không lệnh Hạo Nhiên đứng dậy mà tự nói: "Ngươi cầu tình, tội danh hôn quân để Cô gánh"

"Vậy Cô liền thành toàn ngươi"

Hạo Nhiên cảm thấy huyết dịch toàn thân băng lạnh, chẳng lẽ tu vi hồ yêu, trọc khí của Khuynh thế nguyên nang đã đạt đến mức này, ngay cả chân khí của mình cũng vô pháp áp chế. Lại hít một hơi, phấn chấn nói: "Đại vương! Ngươi bào* chính là thiên hạ vạn dân, lạc* chính là Thành Thang giang sơn! Thỉnh đại vương nghĩ lại!" [*bào lạc chính là bào cách, do nó được tách ra nên ta để từ gốc luôn, đều có nghĩa là nướng, ủi]

Trụ vương nói: "Ngẩng đầu lên"

Hạo Nhiên mờ mịt ngẩng đầu, thấy trong mắt thiên tử vẫn là nhãn thần quen thuộc lúc bầu bạn ở ngự thư phòng ngày nào, trong lòng khó hiểu, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú song mục Ân Trụ, nửa ngày sau Trụ vương lại nói: "Chuyện can gián, có từng nghĩ lại?"

Đến lúc này Hạo Nhiên mới tỉnh ngộ, thiên tử không hề đánh mất thần trí, đây chính là nổi giận thật sự. Đang muốn phân biện thì Trụ vương đã đau xót quát: "Người tới! Khương thị ngươi nếu vẫn không nhận tội! Liền bào cách hai tay!"

Hạo Nhiên vô ý thức ngã ngồi xuống đất, chỉ thấy Đát Kỷ kéo cánh tay Trụ vương, Khuynh thế nguyên nang đã sớm thu hồi, từ trên cao nhìn xuống mỉm cười.

Khương thị gào khóc không ngừng, hai vị vương tử rít gào, bách quan loạn thành một đoàn. Tỷ Can khóc ngã xuống đất, bò đến ngoại điện, liều chết ôm chặt một chân Trụ vương, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy thân tuy ở trước Cửu Gian điện ầm ĩ, nhưng vạn sự không chút liên quan đến mình, quả tim trong ***g ngực như bị quấn ngàn vạn sợi tơ vô hình, đôi đồng tử sao sáng của thiên tử dưới dương quang hơi thu hẹp, tơ vô hình trong lòng căng thẳng, đau đớn truyền khắp toàn thân.

Cô nói rồi, có những người, trời sinh tâm thần đã bị sợi tơ vô hình nối liền một chỗ…

Dưới dương quang, anh dung thiên tử mông lung, nhìn không rõ, thần trí Hạo Nhiên hôn trầm, bên tai lặng yên vô thanh, chỉ thấy đôi môi Trụ vương động động, như đang hạ lệnh. Hai thái tử giương cao trường kiếm, xông lên tiền điện, Trụ vương mỗi tay nhấc một người, đem nhi tử thân sinh của mình ném ra ngoài, phất tay áo lớn tiếng nói gì đó, có ngự lâm quân xông lên, lại bị hai gã võ tướng từ trong điện lao ra đẩy lùi, võ tướng che chở Thái tử men theo ngọ môn trốn đi.

Trụ vương chỉ vào Vũ thành vương Hoàng Phi Hổ, người nọ ôm quyền quỳ xuống.

Hai tay Khương hậu bị ấn lên bào cách, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Thanh âm trở về bên tai, một thoáng nhìn ban nãy mà đã là vạn năm thời gian, Hạo Nhiên thở dài một tiếng, đứng dậy.

Hoàng tử tạo phản, lấy kiếm thí quân, Khương hậu oan khuất không được giải tội, hai tay bị bào cách.

Võ quan Phương Bật, Phương Tương ra sức bảo vệ vương tử, trước Cửu Gian điện, dưới tọa thiên tử chống trả chạy khỏi ngọ môn.

Hạo Nhiên lùi hai bước, Trụ vương hỏi: "Làm sao vậy?"

Hạo Nhiên lắc lắc đầu, cười nói: "Nếu đại vương không chịu tha cho vương hậu…"

Nói xong từ trong ngực móc ra một vật, nắm trong tay, nhẹ giọng nói:

"Vậy liền đem thần bào cách luôn đi"

"Không_____!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!