Viên Thạch Ngư trong cổ họng cá Giáp Xanh vẫn chưa được Lục Thanh lấy ra lúc Đại An còn ở đó.
Không phải hắn keo kiệt hay giấu giếm,
mà thật sự khó giải thích nguồn gốc của thứ đó cho người khác nghe.
Giờ trong nhà không còn ai quấy rầy,
chính là lúc thích hợp nhất để lấy viên Thạch Ngư ấy ra.
Hắn đi vào bếp — nơi cái đầu cá khổng lồ đang nằm trong chậu gỗ.
Lục Thanh cẩn thận tách phần xương đầu,
rồi nhanh chóng tìm thấy viên Thạch Ngư nằm sâu nơi cổ họng.
Nhưng khi nhìn thấy rõ hình dáng của nó,
hắn sững người kinh ngạc.
Ở kiếp trước, Lục Thanh từng câu được một con cá lớn nặng hơn bốn chục cân,
cũng có được một viên Thạch Ngư,
nhưng lúc ấy viên ngọc đó mềm và dẻo như sáp,
phải qua rửa sạch, phơi khô, mài giũa nhiều lần mới thành hình đẹp.
Còn viên Thạch Ngư hôm nay —
vừa lấy ra khỏi cổ họng cá, hắn đã cảm nhận được:
nó không mềm chút nào, mà đã kết cứng như ngọc.
Hắn dùng muỗng gỗ nhỏ nhẹ tay moi viên ngọc ra,
rửa sạch trong nước, rồi lau khô.
Khi soi kỹ dưới ánh đèn dầu,
Lục Thanh không khỏi trầm trồ.
Viên Thạch Ngư kích cỡ chừng hai phân, dày nửa phân,
hình dạng hơi giống vỏ sò.
Chất liệu của nó vừa rắn chắc như đá, vừa trơn mịn như ngọc,
cầm trong tay ấm mà nhẹ, cảm giác vô cùng dễ chịu.
So với viên hắn từng gìn giữ ở kiếp trước,
chất lượng của viên này cao hơn hẳn — như hai thế giới khác biệt.
Khi ngón tay hắn khẽ xoay viên ngọc,
một luồng thần trí yên tĩnh lan khắp tâm hồn.
Hắn biết, đó không phải ảo giác —
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!