Chương 2: Năng lực kỳ lạ

"Ôi không, đừng bay mất!"

Trong sân nhỏ, được bao quanh bởi hàng rào gỗ đơn sơ, cô bé Tiểu Nhan đang lon ton đuổi theo một con bướm, đôi chân ngắn chạy loạng choạng nhưng đầy hứng thú.

Lục Thanh ngồi trên gốc đá, trong tay cầm một nhành cỏ dại nở những bông hoa đỏ li ti.

Trong tầm mắt của hắn, nhành cỏ ấy đang tỏa ra ánh sáng trắng mờ nhạt, phía trên lơ lửng hai dòng chữ:

[Cỏ xương trâu – phẩm chất trung bình, có thể dùng làm dược liệu.]

[Hiệu quả khá tốt trong trị thương gãy xương, có thể hữu dụng khi bị thương.]

Sau một thời gian quan sát, Lục Thanh đã phần nào hiểu rõ hiện tượng này.

Nói đơn giản, có lẽ nhờ việc xuyên không, hắn đã có được một năng lực đặc biệt.

Hiện tại, năng lực ấy biểu hiện ở chỗ: mỗi khi hắn tập trung nhìn một vật thể nào đó, vật ấy sẽ phát sáng, đồng thời xuất hiện dòng chữ miêu tả thông tin của nó.

Thời gian nhìn càng lâu, thông tin hiện ra càng nhiều — nhưng cũng có giới hạn nhất định, dường như còn tùy theo "ánh sáng" mà vật thể phát ra.

Những vật phát ra ánh xám chỉ có một dòng miêu tả.

Những vật phát ra ánh trắng thì có từ hai dòng trở lên.

Nhành cỏ xương trâu trong tay hắn là thứ duy nhất quanh sân phát ra ánh sáng trắng.

"Giống y như mấy trò chơi có giao diện vật phẩm…" – Lục Thanh thầm nghĩ, nhớ lại những tựa game chạy nhiệm vụ mà mình từng chơi kiếp trước.

Hắn ngẩng đầu lên, gọi:

"Tiểu Nhan, lại đây anh xem một chút."

"Anh ơi, có chuyện gì vậy?"

Cô bé chạy lại, đôi mắt sáng long lanh.

"Anh muốn nhìn em một chút." – Lục Thanh vừa nói, vừa gỡ mấy sợi cỏ khô dính trên tóc cô bé, sau đó chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.

Một lát sau, cơ thể cô bé hiện lên ánh trắng nhạt, và một dòng chữ xuất hiện:

[Lục Tiểu Nhan – nhân loại, nữ.]

"Cái miêu tả tệ thế này à…" – Lục Thanh nhíu mày, trên trán như hiện vài vạch đen tưởng tượng.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục nhìn.

Không lâu sau, lại thêm một dòng:

[Một cô bé nhân loại đáng thương, có dấu hiệu suy dinh dưỡng.]

Lục Thanh khẽ khựng lại, nhìn mái tóc vàng úa, làn da gầy guộc của cô bé, trong lòng không khỏi nặng trĩu.

"Anh xem xong chưa?" – Tiểu Nhan ngẩng đầu, đôi mắt trong veo hỏi.

"Xong rồi." – Lục Thanh xoa đầu cô bé, khẽ cười. – "Tiểu Nhan sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân."

"Đại mỹ nhân là gì ạ?" – Cô bé nghiêng đầu tò mò.

"Ha ha, lớn lên em sẽ biết." – Lục Thanh cười đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!