Chương 1: Đôi mắt nhìn thấu vạn vật

"Ọc… ọc…"

Sáng sớm, Lục Thanh tỉnh dậy vì tiếng bụng đói réo vang.

Cảm nhận cơn đói cồn cào trong bụng, hắn thở dài, đưa tay xoa nhẹ nơi dạ dày.

"Có kêu thế cũng vô ích thôi… giờ biết tìm đâu ra cái ăn chứ?"

Hắn đưa mắt nhìn quanh. Căn nhà rách nát, xiêu vẹo, khó mà gọi là "nhà", khiến hắn chỉ biết cười khổ.

Người khác xuyên không đều có cuộc sống tốt đẹp, còn hắn thì đói đến mức không có gì để ăn — đây là kiểu đãi ngộ gì vậy chứ?

Hắn đã nằm liệt giường suốt hai ngày.

Hai ngày trước, khi mở mắt ra, Lục Thanh phát hiện mình đang ở một thế giới xa lạ.

Trên người chỉ mặc vài mảnh vải rách, gầy gò chỉ còn da bọc xương, thậm chí còn biến thành một thiếu niên nhỏ tuổi.

Sau một hồi sắp xếp lại trí nhớ, hắn mới hiểu ra tình cảnh của mình —

Hắn đã xuyên không.

Người mà hắn nhập vào là một cậu bé vừa mất cha mẹ. Sau khi bán hết tài sản trong nhà để lo tang sự, thân thể yếu ớt lại chịu lạnh suốt đêm, cuối cùng không qua khỏi.

Có lẽ, với "nguyên chủ", cái chết ấy còn là sự giải thoát.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Lục Thanh khi tiếp nhận ký ức trong đầu.

Sống sót trong thế giới này, với thân thể yếu ớt của một đứa trẻ, quả thực quá khó.

Chết đi, có lẽ lại là một sự yên bình.

"Anh ơi, anh tỉnh rồi!"

Một giọng nói nhỏ vang lên, kéo Lục Thanh ra khỏi dòng suy nghĩ.

Hắn quay đầu lại, thấy một cô bé chừng năm, sáu tuổi đang đứng ở cửa, trên tay ôm vật gì đó màu xám, khuôn mặt rạng rỡ.

Cô bé chạy đến bên giường:

"Anh, anh thấy khỏe chưa?"

"Ừ, anh khỏe rồi, Tiểu Nhan, đừng lo nữa." – Lục Thanh mỉm cười đáp.

"Thật sao? Tốt quá rồi!" – Nghe vậy, đôi mắt cô bé đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã – "Hai ngày nay mặt anh nóng lắm, lại cứ nói lạnh, em gọi mãi mà anh không tỉnh. Em tưởng anh cũng bỏ em đi như cha mẹ rồi…"

Nhìn cô bé vừa nói vừa khóc, Lục Thanh thấy lòng mình nhói lên.

Hai ngày qua hắn chìm trong hôn mê, đang hòa nhập ký ức của "nguyên chủ". Dù đôi lúc vẫn nghe tiếng cô bé gọi, nhưng ý thức mơ hồ không thể đáp lại.

Hắn khẽ xoa mái tóc vàng úa của cô bé:

"Là lỗi của anh, Tiểu Nhan. Anh hứa sẽ không để mình bệnh nữa, được không?"

"Dạ." – Cô bé nín khóc, rồi giơ ngón tay út ra. – "Vậy mình móc ngoéo nhé!"

Lục Thanh cũng đưa tay ra, hai anh em móc ngón út với nhau.

"Đã móc rồi, trăm năm không đổi, ai nuốt lời là cún con!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!