Thuở Đông Hoàng Thái Nhất chưởng quản thiên đình, vạn vật chúng sinh, yêu tộc đứng đầu tam giới*, lúc ấy Côn Bằng, Anh Chiêu, Kế Mông, Tất Phương, Cùng Kỳ, Khai Minh, Lục Ngô, Thao Thiết, Bạch Trạch, Phi Đản, Phi Liêm, Cửu Anh, Thương Dương, Khâm Nguyên, Quỷ Xa dồn dập trở thành yêu thần, cùng tồn tại với vu tộc trong thời kỳ hồng hoang, khi đó nhân loại còn chưa tồn tại, hồng hoang là thiên hạ của Yêu tộc và Vu tộc.
*Đoạn này hơi lạ, tại kiếm thông tin trên mạng thì thấy Yêu tộc chưởng quản thiên, Vu tộc chưởng quản địa.
Nhưng sau trận chiến Vu Yêu, Vu tộc nguyên khí đại thương, Huyền Minh cùng Thái Nhất đồng quy vu tận, hồng hoang vỡ vụn. Kể từ sau trận chiến đó, Yêu tộc biến mất, thập đại yêu thánh thời thượng cổ không còn một ai, Cửu vĩ của Thanh Khâu là một tiểu yêu, ngược lại trở thành đại yêu trong mắt loài người. Dần dần, một ít tiểu yêu lên sân khấu, mọi người không còn cơ hội nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng khi yêu tộc xưng bá hồng hoang năm đó.
*Gặp bình cảnh rồi, cầu cao nhân:
Mà mười vị trưởng lão hiện tại của Vụ Linh cốc, không có ai là đại yêu của năm đó, tất cả dù nhiều hay ít đều có một chút huyết mạch của thượng cổ đại yêu, nhưng bất quá cũng không đâu vào đâu*. Hiện tại Vụ Linh cốc phần lớn yêu tộc đều không phải vừa sinh ra đã là yêu, mà là một ít sinh linh có ngộ tính cao, mở linh trí rồi chậm rãi tu thành yêu. Bọn chúng rất yếu, tu luyện rất gian nan, còn trải qua vô số kiếp nạn, thiên đạo không cho phép thế gian xuất hiện lực lượng đáng sợ như thời thượng cổ nữa, nhân gian đã vỡ nát này, không chịu nỗi một lần đại chiến như năm đó nữa.
*: vdict dịch là nai an
-xet, nai sừng tấm, không đâu vào đâu, mèo chẳng giống mèo, cáo chẳng giống cáo, không ra ngô ra khoai gì cả.
Vì thời thượng cổ Yêu tộc cùng Vu tộc sức mạnh cường đại đến nghịch thiên, thiên đạo sẽ không để cho bọn họ có cơ hội khôi phục lại vinh quang, nên không ngừng áp chế họ. Lúc thế giới chia làm tam giới lục đạo, Nữ Oa đại thần liền nhận ra được điều này, nàng lấy ** lệ lập ra Vụ Linh yêu cốc, chính là muốn bảo vệ một số tiểu yêu khỏi thiên đạo, để yêu tộc có thể tiếp tục tồn tại.
Nhưng bản thân nàng cũng biết, vì để yêu tộc tiếp tục tồn tại, cũng để nhân gian yên ổn, thượng cổ yêu tộc tuyệt đối không thể xuất hiện nữa, Vụ Linh yêu cốc bảo hộ kỳ thật không phải là Thanh Khâu hồ tộc, mà là các tiểu yêu yếu ớt dưới điều kiện khắt khe của thiên đạo có ngộ tính tu luyện thành yêu.
*Không hiểu sao đoạn này có ** nữa, này là bản raw có á nhe chứ t hổng biết gì đâu à.
Trong mắt của những thế lực ở thế giới hồng hoang, có lẽ không ai nghĩ tới tồn tại đến cuối cùng vậy mà lại là loài người. Vào thời kỳ hồng hoang, khi các thế lực gian nan đấu tranh cầu sinh tồn, bọn họ nhỏ yếu nhưng số lượng nhiều, không dễ dàng diệt vong. Năm đó bọn họ giống như những con bọ bò dưới chân của những kẻ mạnh, ai có thể nghĩ đến bọn họ là người còn lại cuối cùng trên sân khấu?
Nữ Oa bảo vệ đám tiểu yêu, cũng vì mục đích đó. Chẳng sợ toàn bộ yêu tộc diệt vong, chỉ cần còn có sinh linh có ngộ tính tu luyện đi vào Vụ Linh yêu cốc, tiếp thu yêu tộc truyền thừa trong yêu cốc, như vậy yêu tộc vĩnh viễn sẽ không diệt vong.
So với chuyện tồn tại một yêu quái cường đại, Nữ Oa càng quan tâm chuyện chủng tộc kéo dài hơn.
Bát vĩ hồ hiểu rõ đạo lý này hơn bất kỳ yêu tộc nào, hắn cũng rõ ràng, nếu yêu tộc thánh linh bị người nào hoặc yêu nào lấy đi, người nọ sẽ nhận được truyền thừa của Nữ Oa đạt được sức mạnh cường đại, có khả năng sánh ngang với đại yêu thời thượng cổ, nhưng cũng trong nháy mắt sẽ phá hủy trụ cột tạo nên Vụ Linh cốc. Yêu Linh một khi bị đoạt đi, Nữ Oa truyền thừa bị người khác lấy được, kết giới của Vụ Linh cốc sẽ hoàn toàn biến mất, tổn hại toàn bộ Vụ Linh cốc để tạo ra một đại yêu cường đại, đoạn tuyệt con đường sống của toàn bộ tiểu yêu, thật sự có thể dẫn yêu tộc trở thành yêu thần sao?
Bát vĩ hồ sống đã lâu lắm rồi, hắn biết không có Yêu Linh tryền thừa mình vĩnh viễn cũng không có cơ hội trở thành Cửu vĩ hồ, nhưng hắn chưa bao giờ thử qua, cho dù trăm năm sau này hắn không tiến cảnh, sẽ trải qua thiên nhân ngũ suy*, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Ngay cả như vậy, hắn cũng không đi thử hấp thu Yêu Linh, hắn nguyện dùng tính mạng của mình, đổi lại Vụ Linh yêu cốc có được trăm năm bình an.
*Năm tướng suy của người trời, khi tuổi thọ sắp hết thì 5 tướng suy xuất hiện.
Đối với Bát vĩ hồ mà nói, nếu hắn thật sự tin tưởng Trường Không Trác Ngọc chính là truyền nhân của Nữ Oa, vậy hắn tuyệt đối sẽ không bắt đầu nghi thức, mà là âm thầm giết Trường Không Trác Ngọc, để y không có cơ hội phá hỏng bình yên của Vụ Linh cốc. Cũng chính là bởi vì Trường Không Trác Ngọc 99% không phải là hậu nhân của Nữ Oa, Bát vĩ hồ mới đồng ý bắt đầu nghi thức truyền thừa.
Đây hầu như không phải là thế cục chết, mà Trường Không Trác Ngọc hoàn toàn không biết gì cả, dưới chỉ dẫn của Bát vĩ hồ, đi vào trung tâm Vụ Linh cốc – một sơn cốc tràn đầy sương trắng đưa tay không thấy được năm ngón.
Lệ Tinh Luân vừa nhìn thấy sơn cốc này, trong lòng liền xuất hiện một cảm giác cực kỳ vi diệu. Hắn đột nhiên nhớ tới lúc lần đầu tiên gặp được Trường Không Trác Ngọc dưới đáy Đoạn Hồn cốc, đám sương trắng làm hắn không nhìn thấy gì hóa thành quần áo trên người Trường Không Trác Ngọc. Sương trắng khi đó, không khác gì sương mù trong Vụ Linh cốc bây giờ.
Bất kể thế nào Lệ Tinh Luân cũng không tin Trường Không Trác Ngọc chính là truyền nhân của Nữ Oa, đôi sư đồ họ Nhượng ngây ngốc ở Bách Hoa cốc kia người khác nói gì bọn họ cũng tin, tùy tiện nói linh tinh bọn họ cũng thấy có lý, lời bọn họ nói, làm sao có thể xem là thật.
Nhưng mà Trường Không Trác Ngọc quả thật mở ra được lối vào của Vụ Linh cốc, mà đám sương trắng trước mặt, lại giống hệt lần gặp gỡ ban đầu.
Chẳng lẽ… ý nghĩ như vậy, Lệ Tinh Luân không dám nghĩ tiếp. Không biết vì sao, sau mỗi lần cảnh giới của hắn tăng lên, hắn đều xuất hiện một loại cảm giác, một khi Trường Không Trác Ngọc nhớ ra quá khứ của mình, chính là thời điểm y rời đi. Đó cũng không phải là suy nghĩ miên man, mà là người tu chân mỗi lần đột phá một cảnh giới, đều vào thời điểm đột phá nhìn trộm chút thiên cơ, lúc đó có thể lãnh ngộ được bao nhiêu đều dựa vào bản lĩnh của người đó, mà cảm nhận được nguy cơ, gắn bó chặt chẽ với bản thân.
Cảm giác bất an âm ỷ khiến hắn muốn lập tức bắt lấy ống tay áo của Trường Không Trác Ngọc, nghiêm túc nói: "Sư phụ, đồ nhi đi xuống trước, sư phụ pháp lực cao thâm, nếu đồ nhi có chuyện, sư phụ còn có thể cứu ta. Nếu sư phụ xảy ra chuyện, đồ nhi, đồ nhi…"
Nói tới đây, bất kể thế nào Lệ Tinh Luân cũng không thể nói câu "Đồ nhi pháp lực thấp kém, không thể cứu sư phụ" ra khỏi miệng. Nếu Trường Không Trác Ngọc xảy ra chuyện, Lệ Tinh Luân biết rõ cho dù mình lập tức vào ma đạo, mặc kệ ai là người cứu vớt chúng sinh vượt qua kiếp nạn, cho dù hắn phải lật tung trời đất lên, hắn cũng phải tìm được Trường Không Trác Ngọc.
Thực lực không đủ thì liều mạng tu luyện, một năm, hai năm, năm năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm… Cho dù thương hải tang điền*, thế gian vỡ vụn, cho dù hắn phải lên tận trời xanh, xuống tận hoàng tuyền**, cũng nhất định phải tìm được Trường Không Trác Ngọc.
*Thế sự xoay vần, biển xanh hóa nương dâu, t nghĩ ý na ná như câu vật đổi sao dời á.
** Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.
Trường Không Trác Ngọc có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lệ Tinh Luân, y vỗ vỗ vai hắn trấn an, an ủi nói: "Đồ nhi chớ lo, vi sư vốn là truyền nhân của Nữ Oa, chuyện này không phải đồ đệ đã chứng thật rồi sao?"
Tuy rằng lúc Trường Không Trác Ngọc gặp được Lệ Tinh Luân, loại tự tin không biết ở đâu ra này vẫn luôn tồn tại, nhưng qua mấy ngày ở chung này, đồ nhi luôn dùng đủ kiểu để giải thích những lo lắng của y, Trường Không Trác Ngọc vô cùng tin tưởng lời nói của đồ nhi.
Những câu nói đã từng dùng để dỗ dành sư phụ hiện tại trở thành đá đập lên chân mình, Lệ Tinh Luân không còn lời nào để nói, chỉ có thể nắm chặt lấy ống tay áo của Trường Không Trác Ngọc không buông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!