Trường Không Trác Ngọc cầm chủy thủ của Lệ Tinh Luân, đem một nhánh cây trưởng thành làm thành hình dạng một thanh kiếm, dùng kiếm gỗ hươ trong không khí, còn rất tiêu sái.
Thấy Lệ Tinh Luân vẻ mặt không còn lời gì để nói nhìn mình, Trường Không Trác Ngọc giải thích: "Cây cối trong cốc đều trải qua mấy ngàn năm dưới thần lực, đừng nhìn chúng nó là cây cối bình thường, so với pháp bảo cao cấp nhất của Tu Chân giới càng có thể chịu đựng được thần uy lực."
"Ngươi định làm gì với thanh kiếm gỗ này?" Lệ Tinh Luân hỏi.
Hắn có chút lo lắng cho Trường Không Trác Ngọc, sợ y thật sự ngây ngốc chạy đi hấp thu thần lực, một khi tu luyện thần lực, sẽ không có biện pháp sinh tồn trong Tu Chân giới này.
"Nếu ngươi thật sự có phương pháp tu luyện thần lực, dạy cho ta đi." Lệ Tinh Luân không nghĩ sẽ nói như vậy, hắn là muốn báo thù, như thế nào có thể hi sinh người khác. Cũng không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Trường Không Trác Ngọc, Lệ Tinh Luân cảm thấy, để cho y tu luyện, còn không bằng chính mình tự làm chuyện này, chính mình thông minh hơn y, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.
"Không được." Trường Không Trác Ngọc cầm kiếm gỗ trong tay, lại có chút lạnh hơn, vẻ mặt y nghiêm túc nói, "Mới vừa rồi cầm thanh kiếm này trong tay, trong đầu ta đột nhiên hiện ra một cái pháp môn, dĩ bỉ chi đạo hoàn bỉ chi thân*"
*lấy đạo của người hoàn trả cho người
Nói xong hắn hươ trường kiếm trong không trung, tốc độ rất chậm, mỗi một động tác đều có thể thấy rất rõ ràng, là những động tác vô cùng bình thường. Chỉ có đơn giản phách, thứ, liêu, tảo, tiệt, quải, điểm* mà còn không ngừng lặp lại mấy động tác này.
*Hình như là những đường võ thuật cơ bản (cơ mà search hoài hổng ra)
Tu Chân giới cao thủ sử dụng kiếm không ít, nhưng chân chính tu kiếm cũng rất ít, đại bộ phận tu giả lấy kiếm làm vũ khí công kích, tu kiếm cũng là lấy kiếm làm đạo. Lệ Tinh Luân cũng sử dụng kiếm, Trường Không Trác Ngọc sử dụng mấy động tác này hắn đều quen thuộc, đều là tư thế tập kiếm cơ bản, cũng không được tính là chiêu thức gì. Có thể nói để sở hữu kiếm chiêu đều là lấy những tư thế này làm trụ cột phối hợp với thân pháp và động tác, mà động tác hiện tại của Trường Không Trác Ngọc, thật giống những người vừa mới tập kiếm, động tác không liền mạch, còn thường xuyên có sai lầm, tư thế cũng không được chuẩn.
Nhưng là Lệ Tinh Luân không sửa lại sai lầm của Trường Không Trác Ngọc, bởi vì hắn có thể nhìn ra, Trường Không Trác Ngọc mỗi một lần làm sai tư thế, sẽ lại sửa cho đúng một chút, động tác cũng sẽ thuần thục một ít. Y tựa hồ là đang chậm rãi nhớ lại cách sử dụng kiếm, mỗi lần thi triển tư thế cơ bản, động tác sẽ càng nhanh.
Trường Không Trác Ngọc không cần người dạy, cũng không cần người sửa đúng, y chỉ cần thi triển một lần, có thể hiểu được mình sai lầm chỗ nào, đây tuyệt đối không phải là chuyện một người mới tập kiếm có thể làm được.
Cho đến lần thứ mười, tư thế của Trường Không Trác Ngọc đã hoàn toàn tiêu chuẩn, mà y thi triển cũng không phải là tư thế cơ bản bình thường, mà là kiếm chiêu làm người hoa cả mắt.
Lệ Tinh Luân chưa từng thấy qua kiếm chiêu tinh diệu như vậy, cũng chưa từng thấy qua Trường Không Trác Ngọc như vậy.
Cùng Trường Không Trác Ngọc ở chung đến nay, y vẫn luôn mặt ngoài tiên phong đạo cốt, trên thực tế lại ngốc đến không thể chịu được, cái gì cũng không biết, thường xuyên làm một ít việc ngốc khiến Lệ Tinh Luân dở khóc dở cười. Mà Trường Không Trác Ngọc hiện tại, toàn thân đều là sát khí, cả người đều bị kiếm chiêu mang lên huyết tinh. Quanh quẩn bên người Trường Không Trác Ngọc đều mang huyết khí không phải là ảo giác, mà là dưới tay của hắn… Đại khái thật sự có vô số mạng người.
Tâm tình Lệ Tinh Luân lập tức trở nên phức tạp, Trường Không Trác Ngọc vẫn luôn la hét chính mình là một đại nhân vật, nói không chừng còn có rất nhiều thủ hạ, chính là Lệ Tinh Luân chưa bao giờ đem chuyện này để ở trong lòng. Một người cho dù có mất đi ký ức, tính cách cũng sẽ không biến hóa quá nhiều. Trường Không Trác Ngọc là người ngơ ngơ ngác ngác như vậy, trước khi mất trí nhớ chỉ sợ là một tán tu (tự tu, không theo môn phái) lánh sự đời, pháp lực có lẽ sẽ rất cao thâm, nhưng là tính cách nhất định thập phần đơn thuần, hơn nữa chưa từng giết người qua, nói chung là bộ dáng luôn từ bi thương người.
Chính là Trường Không Trác Ngọc hiện tại, làm thay đổi ấn tượng trước đây của Lệ Tinh Luân. Y hiện tại, chẳng sợ là vô pháp vận dụng chân nguyên, chỉ cần một thân khí thế, liền làm người khác cảm thấy, người này rất phi thường.
Lần thứ mười, kiếm của Trường Không Trác Ngọc đã làm Lệ Tinh Luân khó thấy rõ. Lần thứ mười một, mộc kiếm đã hóa thành hư ảnh, chỉ có thể nhìn thấy dấu vết kiếm xẹt qua trong không trung. Đến lần thứ mười hai, gió mà thanh kiếm quét qua, cỏ cây đều dập nát.
Lần thứ mười ba, trong không trung đột nhiên xuất hiện một áp lực vô hình, xung quanh mộc kiếm tụ một ít "khí" vô hình.
Chỉ thấy xung quanh thanh mộc kiếm bình thường kia dường như có dòng khí xoay quanh, mà đáy Đoạn Hồn cốc cũng không có linh khí, chỉ có ngàn vạn năm trước các vị thần đánh nhau sau đó lưu lại thần lực, như vậy mộc kiếm kéo tới, là thần lực?
Lần thứ mười bốn, kiếm của Trường Không Trác Ngọc chậm lại, nhưng chiêu thức của y lại trở nên kỳ quái, rõ ràng có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở, rồi lại cảm thấy không rõ ràng như vậy, khi ngươi bắt chước thử chiêu thức này, ngươi lại quên đi chiêu thức vừa rồi y thi triển.
Lần thứ mười lăm, bóng kiếm Trường Không Trác Ngọc đến chỗ nào, đều bị tầng khí kia bao phủ, bên cạnh y tự hình thành kết giới. Nguyên bản đang đứng bên cạnh y Lệ Tinh Luân bị đẩy ra, căn bản không có cách tiếp cận Trường Không Trác Ngọc.
Lần thứ mười sáu, dưới đáy cốc nổi lên gió xoáy, hai dòng khí tương phản cuồn cuộn nổi lên toàn bộ bởi kiếm của Trường Không Trác Ngọc, thần lực uy áp càng lúc càng đáng sợ, giống như đã phát hiện Trường Không Trác Ngọc muốn làm gì, thần lực kết giới ngưng tụ lực lượng muốn đối phó phàm nhân không biết tự lượng sức mình. Mà sinh vật từ nhỏ đã hấp thụ thần lực lớn lên, đều có thể tự bảo vệ mình.
Chính là chỉ có linh lực, hơn nữa chỉ là Trúc Cơ kỳ Lệ Tinh Luân, sớm đã bị thần uy áp lực làm cho dán lên vách đá, thần lực thật lớn cơ hồ áp hỏng lục phủ ngũ tạng của hắn, hắn ngay cả hô hấp cũng không làm được, chỉ có thể dưới thần lực kéo dài hơi tàn, chờ đợi giây phút tử vong.
Lần thứ mười bảy, Trường Không Trác Ngọc phi thân lên, lúc này không phải là khinh công cũng không phải là nhảy lên, mà là mượn dùng thần lực trực tiếp bay lên, y xoay người một cái bay đến bên Lệ Tinh Luân, đem hắn nhét vào bảo hộ trong thần lực kết giới của mình.
Lệ Tinh Luân có thể thở dốc, hắn nhẹ nhõm trong chốc lát, kinh ngạc phát hiện hai chân mình đã cách mặt đất, đi theo thần lực kết giới của Trường Không Trác Ngọc cùng hướng về phía trên bay lên.
Bóng kiếm bên người Lệ Tinh Luân một lần nữa xẹt qua, Trường Không Trác Ngọc lần thứ mười tám múa kiếm.
Chiêu thức mở đầu, vẫn là chiêu thức múa kiếm đơn giản nhất, chính là một kiếm này, lúc này lại có sức công phá sơn hà.
Trường Không Trác Ngọc lúc này mang theo Lệ Tinh Luân hướng vách đá mà bổ, khảm thanh kiếm thật sâu trong vách đá, không thể nhổ ra được, thần lực kết giới bao phủ hai người cũng đã biến mất, hai người từ trong không trung ngã xuống. Lệ Tinh Luân hoàn hảo, hắn cũng không chịu nhiều đại thương, mà Trường Không Trác Ngọc là bị thần lực phản phệ (cắn trả), tại thời điểm rơi xuống đáy cốc, hôn mê bất tỉnh.
Lệ Tinh Luân thấy Trường Không Trác Ngọc nhắm chặt hai mắt, mà thần lực phản phệ được như ý tiếp tục dây dưa đánh về phía y. Lần này Lệ Tinh Luân ngay cả cơ hội tự hỏi cũng không có, một cước dẫm trên vách đá, đùi hơi dùng sức, hướng về phía Trường Không Trác Ngọc bay tới, ôm cổ y, ý đồ dùng thân thể ngăn chặn cỗ thần lực bạo ngược này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!