Chương 43: (Vô Đề)

Sau khi Trường Không Trác Ngọc chăm chú nhìn Lệ Tinh Luân một lát, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Huyền Minh Liệt.

Huyền Minh Liệt ngay từ đầu không nói rõ ràng những chuyện cần chú ý, cố tình chờ đến khi Lệ Tinh Luân chính thức bắt đầu thi thuật, mà còn bởi vì đau đớn mà thần trí không rõ ràng mới nói, lại còn dùng khẩu hình miệng. Nếu ý chí Lệ Tinh Luân kém hơn một chút, trái tim liền lập tức ngừng đập, trở thành một thi thể. Trường Không Trác Ngọc từ sau khi tỉnh dậy từ đáy Đoạn Hồn cốc tỉnh dậy chưa bao giờ tức giận, nhưng lúc này đây, Huyền Minh Liệt coi như là đã chạm trúng vảy ngược của y, y gần như giận đến không kềm được, sát khí đủ để biến thành một thanh chủy thủ sắc bén, lao đến đập vào mặt Huyền Minh Liệt.

Huyền Minh Liệt bị sát khí của Trường Không Trác Ngọc bao vây, cảm thấy thân mình giống như đang ở vực sâu vô tận, ở đây sát khí dày đặc căn bản không tìm thấy đường ra. Đây là thần hồn cường đại như thế nào mới hình thành sát khí đáng sợ đến vậy, Lệ Tinh Luân có thể cường ngạnh không phát ra âm thanh, thần hồn của hắn cứng rắn giống như hòn đá hoàn hảo cứng rắn nhất thế gian, vô luận luyện chế thế nào cũng không thể luyện thành pháp khí.

Thần hồn của Trường Không Trác Ngọc lại giống như một trời đầy sao, giống như đại dương, làm người khác căn bản khó có thể tưởng tượng, thần hồn một người có thể lớn đến độ như thế.

Cho dù không thực sự có đòn công kích, nhưng Huyền Minh Liệt giống như thật sự bước vào cõi chết, mỗi một đạo sát khí đều giống như đao nhọn cắt qua thân thể hắn ta, trong bất tri bất giác, trên thân thể hắn xuất hiện từng vết thương, nhưng lại không có máu tươi chảy ra.

Mộc kiếm khi bày trận Trường Không Trác Ngọc luôn cầm trong tay, y vung nhẹ mộc kiếm, một luồng chân nguyên và linh khí hoàn toàn khác trước truyền vào trong mộc kiếm, trực tiếp công kích về phía Huyền Minh Liệt.

Sức mạnh này là…

Lệ Tinh Luân mở to hai mắt nhìn Trường Không Trác Ngọc một kiếm đâm vào trong tim Huyền Minh Liệt, vị Ma tông tông chủ này dưới sát ý đáng sợ ngay cả động cũng không động được, chỉ có thể tùy ý để Trường Không Trác Ngọc đâm kiếm vào tim. May là Huyền Minh Liệt tu luyện Trảm Huyết thuật, chỉ cần rút mộc kiếm ra, miệng vết thương của hắn sẽ lập tức hồi phục…

Nhưng mà sau khi mộc kiếm rút ra, miệng vết thương Huyền Minh Liệt vẫn chưa khôi phục, một luồng chân khí từ vết thương của hắn ta tràn ra, chân nguyên trong cơ thể bắt đầu tràn ra vô cùng vô tận.

Tu giả luyện Trảm Huyết thuật, thân thể vốn dĩ khó có thể bị thương, cho dù dùng tinh lực đem thần hồn cùng thân thể tách ra, hoàn toàn phá hủy thân thể, thần hồn của hắn cũng có thể tái tạo lại cơ thể, chỉ cần còn chân nguyên cùng thần hồn…

Nhưng một kiếm mới vừa rồi của Trường Không Trác Ngọc, lại làm thân thể Huyền Minh Liệt giống như một cái lỗ bị thủng, chân nguyên tràn ra bốn phía không ngừng, thần hồn cũng có cảm giác muốn đi theo mộc kiếm bay ra ngoài.

"Đây là…" Huyền Minh Liệt ngơ ngác mà nhìn ngực mình, không thể tin nói: "Thần lực?"

Không sai, Lệ Tinh Luân cũng nhìn ra, mộc kiếm này của Trường Không Trác Ngọc sở dĩ có thể tạo thành vết thương khó có thể khôi phục trên người Huyết Thiên Kiếp, cũng là bởi vì, sức mạnh mà Trường Không Trác Ngọc sử dụng, chính là thần lực sử dụng dưới kết giới Đoạn Hồn cốc.

Từ khi rời khỏi cốc đến nay, Trường Không Trác Ngọc hiếm khi thực sự ra tay, y chỉ có mấy lần gần như ra tay, chủ yếu là để giả bộ sâu không lường được, cơ bản đều là dùng sức mạnh ra tay, gần như chưa dùng qua chân nguyên tu luyện của chính mình, đều là tiện tay vung lên, linh khí bên ngoài lập tức bị y sử dụng. Mà thời điểm ở đáy cốc, bọn họ ở trong phạm vi kết giới thần lực, mọi người cũng không thể dùng chân nguyên, khi Trường Không Trác Ngọc ở dưới đáy cốc dùng kiếm, Lệ Tinh Luân vẫn luôn cho rằng y dùng thần lực dưới đáy cốc để đối phó với kết giới thần lực, để chúng tự triệt tiêu lẫn nhau, nhưng hiện tại xem ra, khi đó phá vỡ kết giới đáy cốc, có phải hay không chính là thần lực của chính Trường Không Trác Ngọc?

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc là ở dưới đáy Đoạn Hồn cốc, nơi đó là chiến trường thần thượng cổ, sư phụ cái gì cũng không nhớ rõ, lại cố chấp cho rằng mình là một đại nhân vật, có một đám thuộc hạ đang chờ, sẽ không phải là, Trường Không Trác Ngọc thật sự là…

"Ta vừa rồi quả thật nói dối," Suy nghĩ của Lệ Tinh Luân bị câu nói của Trường Không Trác Ngọc cắt ngang, chỉ thấy sư phụ hắn chậm rãi đi đến trước mặt Huyền Minh Liệt, nói với hắn ta: "Ở trong mắt ta, đồ đệ thật vất vả mới thu nhận được này, so với cái gì cũng quan trọng hơn. Nếu hắn chết, ta muốn đem toàn bộ Hám Thiên Phong các ngươi chôn cùng."

Nhìn thấy bộ dạng này của sư phụ, Lệ Tinh Luân vội vàng đi vào trong sát ý đáng sợ kia, một phen nắm chặt tay sư phụ, cố gắng tới gần y, ghé vào tai y nói: "Sư phụ, ta không có chuyện gì."

Trường Không Trác Ngọc quay đầu lại, đưa tay sờ sờ mặt Lệ Tinh Luân, đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm y hơi thanh tỉnh một ít, sát khí dần dần biến mất, sắc mặt y tốt hơn một chút, lại nghe thấy Lệ Tinh Luân nói bên tai mình: "Hơn nữa, Huyền Minh tông chủ quả thật đã thi triển Trảm Huyết thuật cho ta, cũng thành công rồi. Nói thế nào hắn cũng coi như là một nửa sư phụ của ta, tuy rằng hiện tại ta đã đi vào ma đạo, nhưng cũng không thể để tâm cũng cũng rơi vào vực sâu, loại chuyện diệt sư thế này, chúng ta không thể làm."

"Ta mới là sư phụ ngươi." Trường Không Trác Ngọc cố chấp nói.

"Đó là tất nhiên, ta cũng sẽ không bái người khác làm sư, nhưng chúng ta cũng không thể qua cầu rút ván chứ? Sư phụ chính là người đứng đầu chính đạo, loại chuyện này chúng ta không thể làm." Lệ Tinh Luân khuyên nhủ.

Trường Không Trác Ngọc lúc này mới chậm rãi đem tay đặt lên tim Huyền Minh Liệt, thu hồi thần lực của mình trên người Huyền Minh Liệt. Thần lực vừa biến mất, thân thể Huyền Minh Liệt liền bắt đầu tự động phục hồi, chân khí cũng không còn bị ăn mòn.

Ma tông tông chủ đứng không vững, một gối quỳ trên mặt đất, sống sót sau đại nạn mở to miệng thở.

Lúc hắn ta thi thuật cho Lệ Tinh Luân, đúng là ác ý muốn xem vẻ mặt của Trường Không Trác Ngọc sau khi Lệ Tinh Luân thi thuật thất bại. Người này quả thật rất mạnh, y trực tiếp đánh lên Hám Thiên Phong, gần như không hề xuất ra chiêu nào, đã đem toàn bộ Hám Thiên Tông đánh đến hoa rơi nước chảy, người nào cũng đều coi y là tông chủ. Huyền Minh Liệt tuy rằng co được dãn được, nhưng nói thế nào cũng là người từng đứng ở địa vị cao, hắn ta muốn động chút tay chân, cũng có thể hiểu được.

Hắn ta đã chuẩn bị tốt tinh thần nhận lấy sự phẫn nộ của Trường Không Trác Ngọc, với công lực của hắn ta, ít nhất sẽ không chết, hơn nữa Trường Không Trác Ngọc hẳn sẽ không vì một đệ tử Kim Đan Kỳ mà hoàn toàn hủy diệt Hám Thiên Phong, dù sao người giống như y luôn tự xưng là người chính nghĩa, kiếp nạn nhân gian so với cái gì cũng đều quan trọng hơn. Y hẳn là sẽ đau lòng, sẽ trừng phạt Huyền Minh Liệt, nhưng sẽ không giết hắn, bởi vì Trường Không Trác Ngọc còn cần Huyền Minh Liệt khống chế Huyền Âm Thích Huyết trận, còn cần hắn ta xuất ra một phần lực chống lại kiếp nạn nhân gian.

Nhưng Huyền Minh Liệt thật không ngờ, thời điểm Lệ Tinh Luân gặp phải nguy cơ tử vong, Trường Không Trác Ngọc có thể giận đến độ không thèm để ý bá tánh trăm họ. Hắn ta cũng thật không ngờ, người này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mình, đối phó với mình, y chỉ cần đơn giản dùng một kiếm liền phá được Trảm Huyết thuật của hắn ta.

Thần lực… Trường Không Trác Ngọc này, rốt cuộc là người như thế nào?

Được Lệ Tinh Luân trấn an, Trường Không Trác Ngọc lại ngồi lại trên ghế chủ vị, y còn có chút tức giận, mắt vẫn trừng trừng nhìn Huyền Minh Liệt, một chút khí thế cũng không còn, giống như một đứa trẻ đang tức giận.

Lệ Tinh Luân đã sớm biết tính tình Trường Không Trác Ngọc có chút trẻ con, cũng không cần mình vất vả dỗ dành, cùng Trường Không Trác Ngọc đồng thời ngồi trên ghế dựa lớn, vuốt phía sau lưng y nhuận khí: "Đừng nóng giận nha, xem ta không phải vẫn còn tốt sao? Vừa rồi thời điểm thi thuật thành công, ta tu thành Nguyên Anh, bất quá huyết tu giả không thể gọi là Nguyên Anh, hẳn phải gọi là Huyết Anh.

Đồ đệ Nguyên Anh kỳ hai mươi mốt tuổi, mới một năm trực tiếp từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh, sư phụ, nói nói chừng ta thật sự rất nhanh sẽ tới độ kiếp."

Nghe hắn nói, Trường Không Trác Ngọc dần dần bớt tức giận, y vương tay kéo quần áo dính máu của Lệ Tinh Luân ra, thấy lồng ngực hắn không hề có vết thương, vươn tay chạm lên ngực sờ sờ nói: "Ngươi tuy rằng không kêu lên, nhưng vẫn đau đến mức hơi thở cũng thay đổi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!