Không chỉ tu giả không thể thoát ra, mà ngay cả tin tức cũng không thể truyền ra ngoài, nhưng tu giả bên ngoài lại có thể tiến vào, trận pháp này và kết giới thần lực xung quanh đáy Đoạn Hồn Cốc có tác dụng thần kì như nhau, chỉ khác nhau ở chỗ người bên trong trận pháp này có thể sử dụng linh khí.
Bằng cách này, tu giả bị ma hóa bên trong Hám Thiên Phong không thể đem tin tức truyền ra ngoài, mà nếu bên ngoài còn tu giả bị ma hóa, bọn họ còn có thể đi vào, không những bắt được ba ba trong hũ, nếu may mắn không chừng còn có thể một lưới bắt hết.
Lệ Tinh Luân bị nhốt trong vòng tròn đang khổ sở đấu với mười mấy tu giả Kim Đan hậu kỳ hoàn toàn không biết sư phụ hắn chơi lớn hơn cả hắn nghĩ, lúc đầu Lệ Tinh Luân đoán Trường Không Trác Ngọc kiêu ngạo nhất cũng chỉ như Huyết Thiên Kiếp một người một kiếm giết lên Hám Thiên Phong, ỷ vào một kiếm có thể giết được một cao thủ mà chế ngự phần lớn cao thủ Ma tông, sau đó chậm rãi thu phục Ma tông.
Ai ngờ Trường Không Trác Ngọc còn khoa trương hơn, trực tiếp nhốt mình chung với toàn bộ Ma tông, cho dù là ở nhân gian đến đá cửa nhà người ta*, cũng không có kiêu ngạo như vậy đi?
*QT: cho dù là ở nhân gian đến cửa đá quán, hơm hiểu đoạn này ạ.
Đáng tiếc lúc này Lệ Tinh Luân căn bản không có cơ hội ngăn cản Trường Không Trác Ngọc, chỉ cầm một thanh kiếm muốn đối phó với những người trong này đã là quá sức lắm rồi, nào còn tinh lực đi suy xét Trường Không Trác Ngọc có thể thừa dịp không có hắn mà làm vài chuyện khác người hay không.
Trường Không Trác Ngọc không có đồ đệ quản thúc, hất mặt ngửa cằm, kiêu ngạo nói với người Ma tông: "Như vậy, các ngươi một người cũng không chạy thoát."
Các cao thủ Ma tông vừa mới nhận được tin tức liền chạy tới, người còn chưa thấy đã nghe Trường Không Trác Ngọc nói vậy, tông chủ liếc mắt một cái, lập tức có một hộ pháp bay lên trời, quả nhiên đến một chỗ liền bị một màn chắn vô hình ngăn lại. Hộ pháp kia dùng những chiêu thức công kích lợi hại nhất của hắn tấn công trận pháp, kết quả bị sức mạnh mà trận pháp phản phệ lại đánh trúng, nặng nề té xuống, tạo thành cái hố sâu trên mặt đất, người rơi vào trong hố, hơn nửa ngày cũng chưa ra, phỏng chừng không có sức.
Trường Không Trác Ngọc còn chưa chân chính ra tay, hai vị hộ pháp Hóa Thần kỳ Bạch Hổ và Huyền Vũ cứ như vậy mà rớt đài.
Phải biết là, tu giả Hóa Thần kỳ ở Tu Chân giới đã ít càng thêm ít, toàn bộ Ma tông Hóa Thần kỳ cũng chỉ hơn mười người, mà tứ đại hộ pháp này có công lực cao thâm nhất. Về phần Đại Thừa kỳ, Ma tông cũng có hai người, một người là tông chủ hiện tại, người còn lại là phó tông chủ như hổ rình mồi cả ngày mơ tưởng cướp đoạt vị trí tông chủ.
Ma tông tông chủ mang theo một thân hàn ý đáp xuống trước mặt Trường Không Trác Ngọc, sau đó lại phát hiện mình không nhìn ra công lực y sâu cạn thế nào, hàn ý trên người giảm một chút, hạ thấp cơ thể một chút, học theo đạo tu chắp tay nói với Trường Không Trác Ngọc: "Bản tôn Huyền Minh Liệt, không biết tôn tính đại danh của các hạ?"
Trường Không Trác Ngọc đang định trả lời Huyền Minh Liệt, ánh mắt hơi thay đổi, tầm mắt dừng trên vòng tròn đã vẽ trước đó, tay nhẹ nhàng vung lên, vòng tròn tán đi, chỉ thấy mười mấy tu giả Kim Đan hậu kỳ đều ngã trên mặt đất, chỉ có một người một mộc kiếm Lệ Tinh Luân vẫn còn đứng, chẳng qua đã biến thành một người dính đầy máu, trên người toàn là máu tươi, làm người khác không thể nhìn ra bộ dạng của hắn.
Lệ Tinh Luân toàn thân đều tản ra sát ý, tầm mắt lạnh lùng đảo qua chúng Ma tu, rõ ràng thực lực của hắn chỉ là Kim Đan trung kỳ, nhưng ánh mắt kia lại tàn bạo hung hãn, người nhìn thẳng hắn đều không nhịn nổi mà rùng mình một cái.
Mà khi tầm mắt hắn chuyển tới trên người Trường Không Trác Ngọc, sát khí đột nhiên giảm đi rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, chỉ nghe hắn mở miệng nói: "Sư phụ."
Thanh âm ôn nhu đến nổi muốn làm lòng người tan chảy, cái cằm luôn ngưỡng lên của Trường Không Trác Ngọc cũng hạ thấp xuống, nhìn thẳng Lệ Tinh Luân, nhẹ giọng nói: "Đồ nhi. Ngươi thắng."
"May mắn, không làm sư phụ mất mặt." Lệ Tinh Luân dùng tay áo lau mặt, chậm rãi đi đến trước mặt Trường Không Trác Ngọc. Hắn bước rất chậm, nhưng rất vững vàng, đại khái chỉ có Trường Không Trác Ngọc nhìn ra hắn bị nội thương rất nặng, căn bản là không đi nhanh được.
Trường Không Trác Ngọc tùy ý vứt ra một cái bồ đoàn nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."
*Bồ đoàn:
//
Cái bồ đoàn đó nhìn rất quen mắt, vô cùng giống bồ đoàn phía sau núi Thục Sơn chuyên dùng cho các đệ tử ngồi tu luyện, cũng không biết là Nhất Bần chân nhân cho hay là sư phụ tự lấy… Chắc là cho đi, đừng nhìn sư phụ hắn có nhiều tật xấu nhỏ, nhưng y chưa bao giờ trộm hay cắp, lúc trước muốn trà của Bách Hoa Môn như vậy, cũng không tranh thủ cơ hội lấy đi, mà giữ vẻ mặt lạnh băng uyển chuyển xin xỏ, kết quả cầm được một đống độc dược.
Lệ Tinh Luân đặt mông ngồi ở dưới chân Trường Không Trác Ngọc, tay cầm chuôi kiếm gỗ, cùng sư phụ hắn nhìn Ma tu phía đối diện. Cho dù bản thân đang bị trọng thương, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Trường Không Trác Ngọc, hắn đã cảm thấy rất an toàn, có thể an tâm trị thương.
Lúc này Trường Không Trác Ngọc mới có thời gian để ý tới Huyền Minh Liệt đã bị lơ nửa ngày trời, hai tay y chắp sau người, ngạo nghễ nói: "Bản tôn Trường Không Trác Ngọc, tên dễ nghe hơn ngươi nhiều."
Lệ Tinh Luân: "…"
Không thể cho hắn chút thời gian để chữa thương cho tốt sao, ánh mắt của Ma tông tông chủ như muốn chọc chết sư đồ bọn họ rồi kìa!
Lo ngại thực lực của Trường Không Trác Ngọc cùng trận pháp đáng sợ kia, Huyền Minh Liệt áp chế phẫn nộ trong lòng, từ sau khi hắn ta lên Đại Thừa kỳ, rất ít khi phải nhẫn nhịn như vậy, chờ hắn ta thăm dò được rõ ràng cái người tên Trường Không Trác Ngọc này, nhất định phải đem nguyên anh của y ra luyện đan!
"Thì ra là Trường Không đạo hữu, không biết đạo hữu đến Hám Thiên Phong của ta có chuyện gì? Nếu chỉ cần một vị trí, lấy thực lực của ngươi nếu gia nhập Hám Thiên Tông, ta cam đoan ngươi tuyệt đối là dưới một người trên vạn người." Huyền Minh Liệt vừa nói vừa đảo mắt nhìn qua phó tông chủ đứng phía sau hắn nửa bước chân, muốn lợi dụng cơ hội này diệt trừ tên phó tông chủ suốt ngày nhìn chằm chằm vị trí của hắn ta.
"Không cần." Trường Không Trác Ngọc chắp tay nói: "Ta đã chán làm Ma tông tông chủ rồi, bây giờ ta trở về để thanh lý môn hộ."
"Phốc—-" Lệ Tinh Luân ngồi cạnh y phun ra một ngụm máu tươi.
"Đồ nhi," Trường Không Trác Ngọc thân thiết nói, "Ngươi còn kiên trì được chứ?"
Trong giọng nói lộ ra chút chột dạ người khác không dễ gì phát hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!