Chương 33: (Vô Đề)

Vào đêm trăng non, trời không trăng, những ngôi sao đặc biệt sáng. Lệ Tinh Luân nhìn bầu trời, trong nháy mắt màn đêm vừa buông xuống, hắn cảm nhận được một sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Người tu chân tu luyện đều là hấp thụ thiên địa linh khí rồi chuyển hóa để dùng, biến thiên địa linh khí hỗn độn trở thành sức mạnh phù hợp với mình, Phật tu là phật lực, đạo tu chú ý nhất là con đường tự nhiên, cho nên là sức mạnh tinh thần, kiếm tu gọi là kiếm khí, mà Ma tu có thể gọi là ma lực.

Đối với các loại sức mạnh này, Tu Chân giới gọi chung là chân nguyên, cũng không phân chia rõ ràng, dù sao mặc kệ tu luyện như thế nào, cuối cùng những sức mạnh đó đều sẽ biến thành tiên khí, tất cả đều có chung nguồn gốc, cuối cùng kết quả cũng giống nhau, chẳng qua khác nhau quá trình giữa thôi, không cần phải gọi bằng nhiều cái tên phức tạp như vậy.

Nhưng quá trình khác nhau, làm cho cảm giác mỗi người cũng khác nhau.

Làm Lệ Tinh Luân khó chịu đến tận xương tủy, là do trận pháp dần dần mở ra làm hắn cảm nhận được sức mạnh của Hám Thiên Phong. Chả trách người dưới Kim Đan kỳ ngay cả tư cách bước vào Hám Thiên Phong cũng không có, Lệ Tinh Luân bây giờ chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng nếu hắn vẫn còn Trúc Cơ kỳ, có thể sẽ bị loại sức mạnh này ép tới không thở nổi. Hám Thiên Phong là nơi mà nếu ngươi không đủ mạnh, ngay cả tính mạng cũng không bảo đảm.

Mà Trường Không Trác Ngọc lại không bị ảnh hưởng một chút nào, y ngẩng đầu nhìn những ngọn núi dần hiện ra xung quanh, như có điều suy nghĩ.

Lệ Tinh Luân thẳng lưng, cố gắng thích ứng với cảm giác này. Hắn nếu muốn theo Trường Không Trác Ngọc, thì không thể bị cảm giác khó chịu này đánh bại, hắn muốn mạnh hơn, mạnh hơn nữa.

Lúc nghĩ như vậy, một cỗ kiếm ý từ trong người hắn tràn ra, cho dù trong tay không có kiếm, kiếm khí trên người hắn cũng trợ giúp hắn chống đỡ áp lực xung quanh.

Trường Không Trác Ngọc hơi nhướng mày, xem ra đồ nhi của y đã bị y và Nhất Bần chân nhân ảnh hưởng, mặc dù là tự mình tìm hiểu tâm pháp, bất quá cuối cùng vẫn đi lên con đường kiếm tu.

Đường đi không hề dễ dàng, nhưng có thể là con đường ổn định để tu luyện.

Thấy Lệ Tinh Luân đang dần thích ứng với sức mạnh xung quanh, sau khi dùng kiếm khí của mình đủ để chống cự với Hám Thiên Phong hàng năm đều tích lũy ma khí, Trường Không Trác Ngọc mới yên tâm đi quan sát những ngọn núi, lỗ hổng trận pháp rất nhanh liền xuất hiện trước mắt y.

Trường Không Trác Ngọc tin chắc mình là Doãn Trường Không, cũng có liên quan đến việc y tinh thông trận pháp. Ngoại trừ Doãn chưởng môn giác ngộ dựa vào Côn Lôn thần trận, còn ai có thể gần như tinh thông toàn bộ trận pháp trên thế gian này. Giống như trận pháp hộ sơn của Ma tông tinh diệu như vầy, nhưng trong mắt Trường Không Trác Ngọc thì vừa nhìn đã hiểu, có thể nói là sai lầm chồng chất.

Bất quá trong mắt y trận pháp này sai sót nhiều chỗ cũng chỉ là so với thượng cổ thần trận thôi, dù sao trận pháp cũng do người tu chân bày ra, có thể đạt tới cảnh giới này đã tương đối khó khăn rồi.

"Trận pháp này tồn tại đã hơn vạn năm," Trường Không Trác Ngọc nói, "Còn trải qua mấy thế hệ hoàn thiện, lẽ ra không nên xuất hiện tình trạng này."

Trên tay y cầm tượng phật ngọc, tượng phật cảm nhận được sức mạnh xung quanh, hơi hơi nóng lên.

Chuyện này có nghĩa là vào những đêm trăng non, tượng phật kỳ thật đều bảo hộ những người ở trong trấn nhỏ không để họ bị thương tổn, nếu không sức mạnh có thể làm Lệ Tinh Luân khó chịu, thì người trong trấn nhỏ căn bản không thể nào chịu đựng nổi.

"Hèn gì chuyện của trấn nhỏ này, chính đạo nhân sĩ không quan tâm đến." Lệ Tinh Luân chợt hiểu ra, "Chỉ cần trận pháp này có lỗ hổng, thì không người nào có thể sống ở trấn nhỏ này, cuối cùng chắc chắn sẽ bị bỏ hoang. Thực tế nếu không có tượng phật này bảo hộ, vào đêm đầu tiên Hám Thiên Phong xuất hiện, người trong trấn nhỏ này sẽ vì không chịu nổi sát khí mà phát điên."

Mạng của những người rời khỏi trấn nhỏ này, đều là nhờ có tượng phật bảo vệ.

Trường Không Trác Ngọc nhìn những ngọn núi, nói: "Với địa hình của Hám Thiên Phong, không nên có nhiều sát khí như vậy. Sát khí dày đặc cỡ này, trừ phi là tích tụ hơn mười vạn* mạng người. Ma tu quả thật có thủ đoạn tu luyện dựa vào sát khí hoặc thải bổ chi thuật** mà người chính đạo không chấp nhận được, nhưng phần lớn vẫn là dựa vào linh khí trời đất đạt được sức mạnh, chẳng qua không giống biện pháp tu luyện của chính đạo thôi.

Cũng không phải người người đều cần sát khí, vì cái gì Hám Thiên Phong lại biến thành như vậy? Sống lâu dài tại nơi có hoàn cảnh như vậy, cho dù là có công lực cao thâm rất nhanh cũng sẽ mất đi lý trí bị tâm ma khống chế, cho dù là Ma tu, cũng không chịu nổi tâm ma khống chế mạnh đến như vậy."

*10 vạn: 100.000

*Thải bổ chi thuật: đại khái là giống biện pháp tu luyện của mấy con hồ ly tinh á. (hiểu hơm)[chắc hiểu, thải âm bổ dương chứ gì]

"Ý của sư phụ là Hám Thiên Phong trước kia có thể không phải như vậy?"

"Có thể là vậy." Trường Không Trác Ngọc nói, "Chúng ta nhất định phải lên núi một chuyến, nhìn xem Hám Thiên Phong vì cái gì lại biến thành như vậy. Cho dù là Ma tu, nhưng bây giờ là thời điểm chính ma lưỡng đạo phải liên kết với nhau để cùng vượt qua kiếp nạn nhân gian, không nên rối rắm chuyện chính tà. Hơn nữa nơi này dù sao cũng là tông môn của ta ngàn năm trước, gặp chuyện phiền toái ta vẫn phải quản."

Lệ Tinh Luân: "…"

Sư phụ từ khi có lại thân phận Huyết Thiên Kiếp, cảm giác hình như tự tin thêm thiệt nhiều.

"Ngươi không nên đi." Trường Không Trác Ngọc cau mày nói, "Hám Thiên Phong sát khí quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ngươi, vi sư lo lắng ngươi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, vẫn là…"

"Sư phụ," Lệ Tinh Luân ngắt lời Trường Không Trác Ngọc, "Ta sẽ không rời khỏi ngươi."

Nếu ngay cả chút sát khí đó cũng không thể chịu được, thì sau này hắn làm sao có thể sánh vai cùng Trường Không Trác Ngọc!

"Lỡ như ở nơi này gặp phải kẻ thù hại cả nhà ngươi thì thế nào?" Trường Không Trác Ngọc hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!