Chương 28: (Vô Đề)

Tuy đã quen với việc Trường Không Trác Ngọc cứ thấy cái gì tốt đều ôm vào người mình, Lệ Tinh Luân vẫn cảm thấy không chịu nổi. Sự tưởng tượng của Trường Không Trác Ngọc gần như không có giới hạn, lần này ngay cả giới tính cũng có thể vượt qua, thân là đồ đệ Lệ Tinh Luân thật sự không thể nhịn được, nói với y: "Sư phụ, ngươi thật sự cảm thấy mình là hai vị nữ hiệp Lý Chu sao?

Giới tính hoàn toàn khác với ngươi, ngươi không cảm thấy không được tự nhiên sao?"

Ai mà biết Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt không hiểu mà nhìn Lệ Tinh Luân nói: "Đồ nhi, đã là người muốn lĩnh hội được đại đạo, bất quá chỉ là vỏ bề ngoài, có gì cần để ý?"

Lệ Tinh Luân nghe xong hơi sửng sốt.

"Trước khi tu chân, ai cũng không biết tiền thế của mình như thế nào." Trường Không Trác Ngọc nghiêm túc nói, "Có thể chỉ là một cành hoa, một nhành cây hay một ngọn cỏ, ngay cả thân xác con người cũng không phải, là nam hay nữ có gì khác biệt?"

Y vươn tay đặt lên ngực Lệ Tinh Luân, nói rằng: "Vạn vật bắt đầu từ hư vô, lại trở về với hư vô. Ngươi và ta tu chân lĩnh ngộ thiên đạo, chính là vì không muốn bị thiên đạo trói buộc, chúng ta phải phá vỡ nó, nam nữ khác nhau thì có gì quan trọng?"

"Ta nghĩ là nam, thì chính là nam. Ta muốn là nữ, thì chính là nữ. Ta muốn làm người, thì chính là người, ta không muốn làm người, tuy chỉ làm một chút linh hồn trong trời đất, không thành hình người, tất cả đều do tâm của ta mà thôi." Trường Không Trác Ngọc nói.

Vẻ mặt của y nghiêm túc, đôi mắt nhìn thấu tất cả, giống như để ý mọi thứ, lại như không thèm quan tâm đến thứ gì.

Nghe y nói, nhìn cặp mắt y, Lệ Tinh Luân đột nhiên nhận ra được một điều, sư phụ của hắn có lẽ là người lĩnh ngộ được đạo lý sâu sắc nhất trên thế gian này. Y bướng bỉnh có thói quen nhận bừa thân phận, y có tật xấu thích phân bì với người khác, kỳ thật chỉ là bên ngoài. Sư phụ của hắn đã lĩnh ngộ được đạo lý đến cực hạn, đồng thời còn giữ gìn được tấm lòng thuần khiết.

Trở lại nguyên trạng, có bao nhiêu tiên nhân phi thăng đều không thể đạt tới cảnh giới này, sư phụ của hắn lại dễ dàng đạt được.

Trong khoảnh khắc đó, Lệ Tinh Luân nghĩ muốn vươn tay nắm lấy Trường Không Trác Ngọc, nhưng hắn không dám đưa tay ra, sợ thứ mình đụng phải chỉ là một mảng mây bay.

Bạch y của y nhẹ nhàng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể buông bỏ mọi sự trên thế gian, bỏ hắn mà đi.

Giọng nói Lệ Tinh Luân trở nên khô khốc: "Sư phụ nói đúng, nhưng đồ nhi có khả năng cả đời này cũng không thể vượt qua được điều này."

Hắn có chấp niệm, đã từng là báo thù, hiện tại đang dần dần thay đổi.

"Không có chuyện gì," Trường Không Trác Ngọc nói, "Vi sư cùng ngươi vượt qua."

Lệ Tinh Luân lúc này mới yên lòng, ăn linh đan, bắt đầu củng cố cảnh giới.

Trong lòng hắn đột nhiên hoảng hốt, muốn vội vã trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức có thể giữ lại người trước mặt.

Những ngày tu luyện trôi qua rất nhanh, khi Lệ Tinh Luân mở mắt ra, đã là hai tháng sau.

Mấy ngày này hầu như ngày nào Trường Không Trác Ngọc cũng luận bàn cùng Nhất Bần chân nhân, đem một vài người đã bế quan rất nhiều năm của Thục Sơn cũng kéo ra, chỉ để vây xem hai kiếm tu cực mạnh này quyết đấu. Kiếm thuật của hai người đều đạt cực hạn, đối với kiếm tu mà nói, chỉ cần xem hai người bọn họ, cũng có thể học được không ít.

Ngày hôm đó Nhất Bần chân nhân thu lại kiếm, thở dài một tiếng nói: "Kiếm thuật của Trường Không sâu không lường được, bần đạo còn thua kém rất nhiều."

Trảm Cức kiếm nghe vậy không phục mà vù vù rung lên, lại bị ánh mắt của Trường Không Trác Ngọc quét qua mà yên tĩnh lại.

Công lực của Trường Không Trác Ngọc quả thực là sâu không lường được, cơ hồ gặp mạnh thì càng mạnh hơn, Nhất Bần chân nhân hoàn toàn không biết rốt cuộc y đã đạt tới cảnh giới nào, lại có thể mạnh đến mức nào. Lão chỉ biết một chuyện, Trường Không Trác Ngọc rất mạnh, là loại mạnh mà nếu như ngươi không chăm chỉ tu luyện thì sẽ không biết được y mạnh như thế nào.

Nếu cảnh giới còn thấp, còn có thể ảo tưởng tương lai cùng y đánh một trận, mà sau khi cố gắng tăng cảnh giới, mới biết tuyệt vọng là tư vị gì.

Lúc đầu Nhất Bần chân nhân hoài nghi Trường Không Trác Ngọc là Doãn chưởng môn, hiện tại lại bắt đầu hoài nghi. Lão cùng Doãn Trường Không xem như là bạn tốt, nhưng cho tới bây giờ cũng không biết vị bạn cũ này của mình có thể mạnh đến cảnh giới này.

Vì thế Nhất Bần chân nhân liền tỉ mỉ kỹ càng hỏi về những chuyện Trường Không Trác Ngọc trải qua sau khi tỉnh lại, sau đó nói thẳng: "Trường Không đạo hữu, ta cảm thấy ngươi không phải Doãn chưởng môn. Đừng vội phản bác ta, bần đạo không phải cảm thấy công lực của Trường Không đạo hữu thấp, mà là cho rằng Doãn chưởng môn không đạt được tới cảnh giới như ngươi, chỉ mất tích một năm, một người có thể đột nhiên trở nên mạnh như vậy sao?"

"Cái này…" Nhất Bần chân nhân nói nghe rất có đạo lý, Trường Không Trác Ngọc không có cách nào phản bác.

Nhất Bần chân nhân liên tục phủ nhận hai thân phận của Trường Không Trác Ngọc, y nhìn lão đạo lỗ mũi trâu này cảm thấy thực khó chịu.

Thấy Trường Không đạo hữu có vẻ hơi không vui, Nhất Bần chân nhân vội vàng nói: "Đương nhiên cũng không phải không có khả năng, trừ phi Doãn chưởng môn gặp được kỳ ngộ."(tỷ như rớt xuống cốc gặp được ông già có bí kiếp luyện thành thần công cái thế á hả?)[đúng vậy nha, sư phụ là nhân vật chính thì đương nhiên có thể gặp nha]

"Loại kỳ ngộ gì có thể làm người khác một năm mạnh lên đến vậy?" Mắt Trường Không Trác Ngọc sáng lên, hiển nhiên rất thích ý tưởng kỳ ngộ này.

"Đường luân hồi." Nhất Bần chân nhân nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!