Chương 21: (Vô Đề)

Thục Sơn phái tuy đã phát anh hùng thiếp, nhưng định ngày gặp mặt lại là nửa năm sau.

Không còn cách nào, thời gian của tu giả so với người bình thường dài hơn rất nhiều, tùy tiện bế quan là vài chục năm, đại hội luận võ từ Trúc Cơ kỳ trở xuống trong môn phái đều là mười năm một lần, mà một vài môn phái lớn tổ chức anh kiệt đại hội từ Kim Đan trung kỳ trở xuống, cũng là năm mươi năm mới tổ chức một lần. Phái Thục Sơn căn bản không thể cam đoan anh hùng thiếp phát ra tới được tay tất cả mọi người, Doãn Trường Không đã mất tích gần một năm, Tu Chân giới lại không xảy ra chuyện lớn gì, liền đem thời gian tụ hội kéo dài ra, tận lực mời càng nhiều người đến để thương nghị chuyện này.

Mà sau khi Thục Sơn phát anh hùng thiếp không lâu, liền xảy ra chuyện Lệ gia bị diệt môn. Đối với đại môn phái mà nói, Lệ gia chỉ là một tiểu thế gia không có gì đáng chú ý, chính là thảm án diệt môn lại phát sinh vào khoảng thời gian mấu chốt này, không thể không làm người khác coi trọng. Thục Sơn, Nga Mi, thậm chí là Côn Lôn đang trong lúc nguy cơ đều phái người tới Lệ gia, lại không tìm được bất kỳ đầu mối gì.

Thục Sơn nghĩ muốn tổ chức tụ hội sớm hơn, tiếc rằng anh hùng thiếp đã phát ra, ở trước lúc phát sinh sự kiện đó, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. May mắn là ước chừng còn vài chục ngày nữa là tới ngày tụ hội, rất nhiều tu sĩ chính phái lục tục đến Thục Sơn trước, chờ thêm một chút thời gian hẳn là không xảy ra chuyện gì.

Lệ Tinh Luân cùng Trường Không Trác Ngọc được Nhất Bần chân nhân giấu bên trong Thục Sơn kiếm trận, liền còn lại một mình Nhượng Sầm Sầm, mắt mở trừng trừng mà nhìn Huyết tông chủ của nàng vì Bùi hồ ly mà bỏ rơi nàng, nước mắt liền chảy xuống. Nàng hoa rơi hữu ý, nhưng Huyết tông chủ nước chảy vô tình, một lòng đều đặt trên người Bùi hồ ly, Nhượng Sầm Sầm thật sự rất đau lòng.

Mắt thấy Nhượng Sầm Sầm khóc, Nhất Bần chân nhân ho nhẹ một tiếng, nói với nàng: "Vị tiên tử này trước tiên xin mời vào phái nghỉ tạm, chờ hai người bọn họ xuất quan, ta sẽ phái người thông tri cho ngươi."

Giao thủ cùng Trường Không Trác Ngọc, Nhất Bần chân nhân cảm giác được Trường Không Trác Ngọc không phải là kẻ xấu, khi giao thủ cũng không có sát khí, chỉ hưng trí bừng bừng khi đánh với cao thủ. Lão lại hỏi ý kiến của người đang cầm anh hùng thiếp – Nhung Giản, biết Trường Không Trác Ngọc đến là bởi vì nghe nói Tu Chân giới phát sinh đại sự nên đặc biệt đến để giúp đỡ, bởi vì trong tay không có anh hùng thiếp, cũng vừa muốn biết một chút về Thục Sơn kiếm trận mới ra hạ sách này, cũng không có ác ý.

Nhượng Sầm Sầm không còn cách nào, chỉ có thể ở lại Thục Sơn phái chờ Trường Không Trác Ngọc, trong lòng đem Bùi hồ ly mắng từ đầu tới chân.

Mà bên trong kiếm trận, Lệ Tinh Luân tiến vào cảnh giới vô cùng huyền diệu.

Hắn tu luyện Lệ gia tâm pháp, kỳ thật nhiều nhất chỉ có thể luyện đến Kim Đan kỳ, trừ khi gặp cơ duyên trời ban, nếu không đến chết cũng không thể tiến vào Nguyên Anh kỳ. Lệ Tinh Luân nghĩ muốn báo thù, nhanh chóng tăng công lực, liền không thể tu luyện tâm pháp nguyên bản (bản gốc).

Cố tình sư phụ mà hắn bái này, công lực của y sâu không lường được, quả thực có thể coi là người mạnh nhất Tu Chân giới, lại cái gì cũng không nhớ rõ, y chỉ biết dùng tâm pháp, lại không thể dạy cho đồ đệ.

May mắn Lệ Tinh Luân là một thiên tài, căn cốt không tầm thường, ngộ tính cũng rất tốt. Khi nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc lấy kiếm phá trận ở Đoạn Hồn cốc, hắn cũng đã hơi có sở ngộ, mà khi Trường Không Trác Ngọc giúp hắn tu luyện, Lệ Tinh Luân đối với con đường mình đi đã có một chút ý tưởng, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa. Cho đến khi vừa rồi nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc luận bàn cùng với Nhất Bần chân nhân, tầng cửa sổ vẫn luôn ngăn cách trong lòng hắn liền bị đâm thủng.

Lúc này Lệ Tinh Luân chính là đang lấy một loại công pháp chưa từng xuất hiện qua trong Tu Chân giới tu luyện, hắn quyết định tu luyện công pháp của chính mình, cho dù ngày sau có thể đi tới đâu, đều là do bản thân hắn, Trường Không Trác Ngọc thân là sư phụ, cho dù sau này khôi phục lại ký ức cũng không thể dạy hắn cái gì, chỉ có thể dẫn đường cho hắn.

Sau khi Trường Không Trác Ngọc nghĩ mà sợ xong, liền an tĩnh mà ngồi cạnh Lệ Tinh Luân, nhắm lại hai mắt. Y lúc này đang ở trong Thục Sơn thần trận, lấy thân mình cảm nhận thần trận, sẽ thu được kết quả khác.

Mà sau khi Trường Không Trác Ngọc nhập định, tử thanh song kiếm cũng lặng yên không một tiếng động mà đi đến bên cạnh bọn họ, hai con tử thanh long cọ cọ trên người Trường Không Trác Ngọc vài cái liền tách ra, ngồi xung quanh Lệ Tinh Luân cùng Trường Không Trác Ngọc, đem đuôi rồng thật lớn vây hai người lại, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ giữa hai người.

Hai người nhập định nên không nhận thức gì, chính là cảm thấy hấp thu linh khí càng thông thuận hơn, mặt khác lại cảm giác được Thục Sơn kiếm trận mở cánh cửa ra cho hắn, cho phép hắn vào tùy ý thăm dò tinh diệu bên trong Thục Sơn kiếm trận.

Cứ như vậy chừng hơn một tháng, gần đến thời điểm chính đạo tụ hội, Lệ Tinh Luân mở mắt. Mà ngay chớp mắt trước khi hắn thức tỉnh, tử thanh song kiếm lại hóa kiếm bay về trung tâm kiếm trận, lặng lẽ quay lại.

Lệ Tinh Luân mở mắt ra nhìn hai tay mình, không tiếng động mà cười.

Hắn dùng hai mươi năm thời gian mới khó khăn tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, hiện tại lại dùng chưa tới một năm, thế nhưng lại kết đan. Phải biết ở Tu Chân giới, tu giả Trúc Cơ kỳ có thể kết đan, trong trăm người không một người nào có thể, rất nhiều người ở môn phái nhỏ hay tiểu thế gia đều bị vây ở Trúc Cơ kỳ, đến chết vẫn không thể kết đan.

Mà kết đan đối với hắn, lại dễ dàng như vậy.

Khi Lệ Tinh Luân đang trầm tư, đột nhiên nghe được một thanh âm như xa như gần: "Đồ nhi của ta đã kết đan, thực không tồi, tốc độ như vậy, chỉ kém vi sư một chút."

Có thể tự nhiên mà nói chuyện hoàn toàn không khiêm tốn như vậy, chỉ có thể là sư phụ thích chiếm tiện nghi của hắn Trường Không Trác Ngọc. Chính là thanh âm này là chuyện gì đây? Giống như có người ghé vào tai hắn nói chuyện, lại giống như cách hắn rất xa, xa tới chân trời góc biển.

Lệ Tinh Luân nhìn bên cạnh mình, đã thấy Trường Không Trác Ngọc vậy mà đang ngồi khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, mà hắn lại không phát hiện một chút khí tức gì. Giống như Trường Không Trác Ngọc đã dung nhập vào không gian này, y ở khắp nơi, lại như không ở nơi này.

Trước ánh mắt mở to không thể tin được của Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc mỉm cười, "Vi sư thừa dịp mấy ngày nay ngươi đột phá, cũng tu luyện một chút, chủ yếu là tu tâm, thu được rất nhiều, tựa hồ đột phá một tầng cảnh giới. Chính là vi sư hẳn đã là thực lực đỉnh cao của Tu Chân giới, lại đột phá nữa chính là độ kiếp, nhưng hiện tại vi sư lại không chút nào có cảm giác thiên kiếp sắp ập tới, cho nên rốt cuộc ta là cảnh giới gì đây?"

Chuyện này Lệ Tinh Luân cũng không thể nói rõ.

"Quên đi, dù sao vi sư cũng rất là lợi hại." Trường Không Trác Ngọc đứng lên, dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, tới gần Lệ Tinh Luân thấp giọng nói, "Vi sư có chuyện nghĩ muốn nói cho ngươi biết."

Thấy bộ dáng vẻ mặt thần thần bí bí của y, Lệ Tinh Luân cũng nghiêm túc lên, nghiêm túc lắng nghe.

"Vi sư cảm thấy, không chừng ta chính là Doãn Trường Không." Trường Không Trác Ngọc kiên định mà nói.

Lệ Tinh Luân: "…"

"Thật đó. Ta vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao mình lại thích dùng họ là Trường Không, thì ra đây kỳ thật là tên của ta." Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt hiểu rõ, "Huyết Thiên Kiếp là nhân vật hai ngàn năm trước, thuộc hạ của hắn ngoại trừ Bách Hoa Môn, còn lại ở Tu Chân giới không còn ai. Chính là ta lại cảm thấy mình có rất nhiều thuộc hạ đang chờ ta trở về ngăn cơn sóng dữ, đây không phải là quá mâu thuẫn sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!