Không đề cập tới tình cảm của vợ chồng Dương thị tốt như thế nào, Phó Yểu ở bên này ước hẹn ngày mai sẽ tới, ngày hôm sau quả nhiên không nuốt lời.
Vẫn là thời gian nửa đêm như vậy, vẫn là địa điểm quán rượu ấy, Dương đầu bếp bưng một nồi đất nóng hầm hập tới trước mặt nàng, nói: "Đây là món ăn sở trường nhất của ta."
Cùng với việc mở nắp nồi của chưởng quầy, hương khí nóng hôi hổi bay ra, một bát thịt kho tàu đỏ hồng, béo ngậy xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỉ cần nhìn màu sắc thức ăn đã thấy không tầm thường.
Phó Yểu hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp. Sau khi nuốt xuống một hồi lâu sau nàng mới nói: "Ta nhớ tiệm rượu Thái An trong thành Dương Châu, món ăn nổi tiếng nhất chính là thịt kho ngũ hoa. Ở món này của ngươi, thế mà ta có thể cảm nhận được hương vị thức ăn của đầu bếp bọn họ năm xưa. Thật là hoài niệm, đã lâu rồi ta không nếm được hương vị mỹ diệu như vậy."
Lời này khiến cho vẻ chờ đợi trên mặt Dương đầu bếp biến thành chấn động, "Khách nhân thì ra ngài cũng từng nếm thử tay nghề của đầu bếp Triệu Thụy An? Thật không dám giấu diếm, ta từng học nghề ở tiệm rượu Thái An mười năm, đầu bếp lúc đầu đúng là Triệu đầu bếp, có điều khi ta học nghề đến năm thứ ba, người ấy đã qua đời."
Hắn cũng chỉ có một lần may mắn đêm ấy khi làm việc đến tận khuya, được nếm thử một lần thịt kho tàu của Triệu đầu bếp.
Hương vị mỹ diệu kia đến bây giờ vẫn không thể quên, thế cho nên sau này tất cả tâm tư đều đặt trên món ăn này. Đây cũng là lý do vì sao hắn chỉ có một món ăn sở trường.
Hiện tại đã gần hai mươi năm kể từ khi Triệu đầu bếp qua đời, không ngờ hắn lại có thể ở nhiều năm sau, nghe một vị khách nói từ món ăn hắn làm mà nhớ tới hương vị món ăn của Triệu đầu bếp.
Những lời này, là đánh giá cao nhất cho toàn bộ cuộc đời làm đầu bếp của hắn.
Phó Yểu nghe giọng nói kích động như vậy, biết hắn đã hiểu lầm.
Tiệm rượu Thái An, truyền thừa trăm năm, chủ yếu dựa vào hai vị Triệu đầu bếp.
Người thứ nhất là Triệu Thụy An, là người đặt nền móng thức ăn cho cho tiệm rượu Thái An, thậm chí toàn bộ đồ ăn đặc sắc ở Hoài Dương. Chung quy thì thực khách dưới thời Triệu Thụy An, đều công nhận đồ ăn chính tông nhất ở Hoài Dương chỉ có tiệm rượu Thái An.
Về phần người thứ hai, tính toán tuổi tác, hiện tại có lẽ còn đang ở sân sau Triệu gia, vì phục hưng tiệm rượu Thái An mà luyện tập.
Không có Triệu Thụy An, tiệm rượu Thái An hiện tại quả thật không còn như xưa.
"Từng đi ngang qua Dương Châu nếm thử vài lần." Phó Yểu cũng không giải thích nhiều, tiếp tục thưởng thức bát thịt kho tàu này.
Ăn cơm xong, nàng vẫn không trả nợ, tiếp tục dùng ngọc bội để gán, sau đó dẫn người rời đi.
Thời gian sau đó, lâu lâu Phó Yểu sẽ đến quán rượu ăn một bữa. Nàng cũng không kén chọn, Dương đầu bếp làm cái gì nàng sẽ ăn cái đó.
Dần dần vợ chồng Dương thị cũng đã quen với vị khách nửa đêm mới xuất hiện này. Mỗi lần nàng tới, đều chuẩn bị trà thơm tiếp đãi.
Cùng lúc đó, vợ chồng Hà thợ mộc đã tu sửa xong phòng chính của đạo quán. Đương nhiên tuy rằng được gọi là phòng chính, nhưng thực tế không gian cũng không lớn, vừa vào cửa đã thấy tượng Tam Thanh, chung quanh là nơi châm nến, không còn gì khác.
Phòng chính sửa xong, những công trình còn lại đều là cơ bản nhất, ví dụ như nhà bếp, phòng bên hông, phòng cho khách, tường bao quanh cũng phải xây lại.
"Bảo Hà thợ mộc sửa sang nhà bếp trước." Phó Yểu phân phó.
Tam Nương vâng lời đáp lại, Đại Lang có chút tò mò hỏi: "Trong quan chúng ta không có ai, vì sao phải sửa cái này trước."
"Bởi vì quan chủ nhà ngươi rất nghèo, lại không thể luôn đi ăn trực cơm, cho nên phải tự mình động thủ thì mới có cơm no áo ấm."
"Ngài rất nghèo sao?" Điều này Đại Lang không dám gật bừa. Người nghèo lại có thể nhắm mắt lấy ra một lu bạc trắng? Cho tới bây giờ nó còn chưa thấy nhìn thấy nhiều bạc như vậy đâu, cho dù là một thỏi trong đó cũng chưa thấy.
Giống như là biết suy nghĩ trong lòng nó, Phó Yểu đen mặt nói: "Bạc kia là ta đi mượn hàng xóm của chúng ta, cả cái đỉnh đồng ngoài cửa cũng thế."
"Chúng ta còn có hàng xóm?" Lúc này hai người còn lại đều nhìn về phía Phó Yểu, bọn họ chưa từng gặp người ngoài.
"Đúng vậy, là một con quỷ vô cùng vô cùng keo kiệt bủn xỉn, chạm vào một văn tiền của hắn cũng phải trả lại." Phó Yểu hiển nhiên không muốn nói nhiều: "Tóm lại, sau này các ngươi nghĩ cách kiếm bạc đi."
Tam Nương và Đại Lang: "……"
"Lấy, năng lực của ngài, kiếm tiền không phải, dễ như trở bàn tay?" Tam Nương khó hiểu nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!