Đạo quan trải qua nửa năm tu sử dưới tay vợ chồng Hà thợ mộc, hiện tại chỉ còn lại cửa lớn ở ngoài sân chưa lắp, những chỗ khác gần như đã ổn thỏa.
Phó Yểu từ trên kiệu bước xuống, liếc nhìn Giang chưởng quầy đã hôn mê, nhấc chân đi vào trong đạo quan: "Đại Lang, đi tìm miếng băng gạc."
Đại Lang vô cùng thuần thục đi xuống nhà Phương Nhị dưới chân núi.
"Tam Nương, ngươi đến chỗ cây hoa thứ tư ở góc sân hái một chiếc lá mềm nhất về đây."
Tam Nương theo tiếng rời đi.
Dương đầu bếp ôm thê tử thấp thỏm bất an đi theo vào đạo quan, tới trước trước tượng Tam Thanh, Phó Yểu bảo hắn thả người xuống, "Để nằm thẳng."
Dương đầu bếp vội làm theo lời, có chút bất an hỏi: "Cần ta làm gì?"
"Ngươi?" Phó Yểu dừng động tác trong tay, "Kể chuyện xưa đi."
"Chuyện gì?"
"Kể lại chuyện ngươi và Giang chưởng quầy quen biết như thế nào, để cho ta biết, một đóa hoa tươi vì sao nghĩ quẩn lại phải cắm vào bãi phân trâu."
Phó Yểu nói lời khắc nghiệt, nhưng Dương đầu bếp không hề tức giận.
"Ta quả thật không xứng với nàng." Điểm này hắn tự mình hiểu lấy, "Nếu ta có năng lực, nàng cũng không trở nên thế này. Nàng ở cùng ta, hoàn toàn là bởi vì ta đã cứu nàng một mạng."
Về việc cứu thế nào, quá trình cũng không phức tạp, chính là khi hắn học xong nghề ở tiệm rượu Thái An, chuẩn bị về quê, trên đường qua sông ngoài thành Dương Châu nhìn thấy Giang Tiểu Uyển cả người đầy vết máu. Tiếp đó cứu người, tìm thầy thuốc, nấu thuốc, dày vò một hồi, chờ đến khi Giang Tiểu Uyển tỉnh lại, đã là nửa tháng sau, đồng thời bọn họ cũng ra khỏi phạm vi Dương Châu.
"Sau khi rời khỏi Dương Châu, Tiểu Uyển nói vì báo đáp ta, nguyện ý ở lại giúp đỡ ta mở tiệm cơm. Không ngờ một lần ở lại chính là mười tám năm. Người khác đều nói tiệm rượu của ta đông khách là bởi vì tay nghề ta tốt, nhưng chỉ có trong lòng ta rõ, tất cả đều là công lao của Tiểu Uyển. Nếu không phải nàng tìm cách kết giao với quyền quý trong thành, tửu lầu này của ta không thể yên ổn cho tới hôm nay."
Dương đầu bếp lau khóe mắt, nhìn về phía Phó Yểu nói: "Phó cô nương, nếu có thể, có thể đổi đôi mắt của ta cho nàng hay không? Nàng là một người rất tốt, không nên chịu nỗi khổ này."
"Ngươi cho rằng tròng mắt nói nhét trở lại là có thể nhét trở lại?" Phó Yểu thấy Tam Nương và Đại Lang đã trở lại, đem lá cây kia vê nát nhét vào miệng Giang chưởng quầy, sau đó duỗi tay bưng lại hốc mắt nàng, lại để Đại Lang quấn băng gạc cho Giang chưởng quầy.
"Như vậy là được rồi sao?" Dương đầu bếp chưa thấy ai trị thương như vậy, trong lòng có chút bồn chồn, "Nếu là thiếu thuốc ta sẽ lập tức đi mua. Trên người ta còn một chiếc vòng cổ vàng, có thể đi cầm tiền."
"Đây chính là lực lượng khiến ngươi phóng khoáng đến nỗi bỏ lại tất cả gia sản? Vừa rồi ngươi còn nói tửu lầu ít nhiều do Giang chưởng quầy mới làm ăn tốt như thế, xoay người đã lại tặng lại cho kẻ không nên tặng. Ngươi đặt Giang chưởng quầy ở chỗ nào."
"Ta……" Dương đầu bếp muốn nói cái gì, lại phát hiện mình không thể nói ra lời.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói mỏng manh của Giang chưởng quầy: "Phó cô nương, ta không trách hắn……"
Không để ý tới tiếng hô vui mừng của Dương đầu bếp, Phó Yểu vừa bóc băng gạc trên mặt nàng xuống, vừa chậc chậc nói: "Ta còn chưa nói mấy câu ngươi đã che chở rồi."
Động tác của nàng quá mức đột nhiên, Dương đầu bếp chưa kịp ngăn cản đã thấy bên dưới băng gạc, đôi mắt của thê tử khôi phục như ban đầu tự lúc nào.
"Tiểu Uyển, đôi mắt của nàng……" Dương đầu bếp dại ra tại chỗ, cảnh tượng chứng kiến được vượt qua tất thảy nhận thức của hắn, lúc này hắn hỗn loạn đến nỗi nói không hoàn chỉnh.
Giang Tiểu Uyển bị hắn hô như vậy, theo bản năng mở to mắt, lại thấy trước mắt không chỉ có ánh sáng, nàng còn có thể nhìn được mọi vật: "Đôi mắt của ta……" Nàng kích động đến nỗi hô hấp đều trở nên nặng nề, đôi mắt càng không dám đóng lại, sợ đây chỉ là một hồi ảo giác.
"Cái gì là của ngươi, đây là đôi mắt của ta." Phó Yểu mở miệng nhắc nhở, "Ở hai khắc trước, ta bỏ ra ba vạn lượng bạc mua chúng nó. Các ngươi không dễ quên đến mức như thế chứ."
"……"
Vợ chồng Dương thị nhìn nhau, mọi chuyện xảy ra trên người bọn họ sự thật quá mức quỷ dị. Cho dù là siêu đại phu y thuật cao nhất cũng không nhất định có thể khiến tròng mắt đã moi ra có thể lành lại, cho dù có thể, cũng tuyệt đối không thể khỏi trong nháy mắt như thế này. Thủ đoạn phi phàm này, người bình thường căn bản không ai có thể làm được, hoặc là nói căn bản không phải người có thể làm được.
"Phó cô nương, ngài là thần……"
"Ta chỉ là chủ nhân của đạo quan này." Phó Yểu đứng dậy nói, "Đôi mắt ta chỉ gởi lại trên người ngươi, chờ đến khi ta cần dùng, vẫn là sẽ lấy, cho nên ngươi không cần cao hứng quá sớm."
"Nào dám, mỗi một khắc nhìn thấy ánh sáng, đều khiến ta cảm kích vạn phần." Khóe mắt Giang chưởng quầy trào ra nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!