Chương 1: (Vô Đề)

Edit: Leo

Núi Nhạn Quy ở Giang Nam, phong cảnh tú lệ, tư nghiên vô song, được vô số văn nhân mặc khách khen ngợi.

Nhưng người ngoài chỉ thấy vẻ ngoài, mà không biết bên trong, trong núi phần đông là mãnh thú, dám ra vào, cũng cũng chỉ có bá tánh địa phương chung quanh mà thôi.

Lúc này đang có một hàng người hái thuốc xuống núi.

Đương ngày hè oi bức, trong núi thường xuyên có mưa rào.

Ngay khi bọn họ sắp rời khỏi núi, thình lình một trận mưa lớn, khiến đám người đành phải trốn vào cái đạo quan đổ nát bên sườn núi trú mưa.

Đạo quan đổ nát đúng như tên gọi của nó —— tường bao quanh sụp đổ toàn bộ, phòng đặt tượng Tam Thanh* cũng sụp một nửa, bọn họ muốn tránh mưa chỉ có thể chen chúc trong một góc, toàn bộ đạo quan là một bãi đất hoang vắng.

*Tam Thanh: là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo của Trung Quốc.

Cũng may mưa tới nhanh mà đi cũng mau, chỉ một lát sau đã ngừng.

"Đi thôi, trời sắp tối rồi, trở về trước khi muộn." Trời tối còn ở trong núi sẽ nguy hiểm hơn nhiều.

Đoàn người rối rít cõng giỏ thuốc, muốn rời khỏi.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên trong đám người lấy từ ngực áo ra một chiếc bánh bột mì, đặt lên trước bàn thờ tượng Tam Thanh.

Bánh bột mì chỉ nhỏ cỡ bàn tay, có thể thấy là nông gia tự làm lương khô mang đi đường.

Hành động này của nam tử bị người khác nhìn thấy, có người cười nói: "Phương Nhị, tượng đất đã mục nát thế này, ngươi cung phụng bọn họ có ích lợi gì."

Nam tử được gọi là Phương Nhị không để bụng nói: "Chúng ta mượn nhà người ta trú mưa, cung phụng một chút cũng đâu có gì."

Một câu này, khiến lời nói kế tiếp của người kia bị chặn lại.

Sắc trời dần tối, đám người không dây dưa thêm nữa, kết thành nhóm nhanh chóng rời khỏi đạo quan.

Sau khi bọn họ rời đi, trong đạo quan cũ nát, bóng tối dần bao phủ, giống như đêm đen đến sớm, bóng đen hắc ám im lặng cắn nuốt bánh mì trên bàn thờ đến gần như không còn chút gì……

……

Đám người hái thuốc sau khi xuống núi thì ai về nhà nấy, Phương Nhị cũng cõng giỏ thuốc trở về nhà mình.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy thê tử đang lật phơi thảo dược, trong lòng ấm áp, từ trong giỏ thuốc móc ra một bao quả dại, đang chuẩn bị rửa sạch sẽ, để cho người nhà nếm thử.

Thê tử của Phương Nhị họ Trương, đứng hàng thứ sáu, được gọi là Lục Nương. Nhìn thấy trượng phu trở về, lại thấy đưa đến trái cây không biết tên, vội ngăn lại: "Đồ vật hái được trên núi không thể ăn bậy, ăn xong đau bụng thì phải làm thế nào."

"Ta thấy rất thơm, có lẽ là ăn được." Phương Nhị nói, nhưng trong giọng nói lại không quá chắc chắn.

Trương Lục Nương lườm trượng phu một cái, tự mình thu lại quả dại, "Không chắc chắn thì không thể ăn, đã quên lần trước chàng mang nấm dại về khiến chúng ta đau bụng một ngày rồi sao?"

Nghĩ đến chuyện đó, vẻ mặt của Phương Nhị lập tức trở nên ngượng ngùng: "Đây là quả……"

"Bớt làm bậy." Trương Lục Nương lại ôm giỏ thuốc đi đến sau phòng, chuẩn bị rửa sạch sẽ, đồng thời dặn dò: "Ngày mai chàng vào thành đưa thảo dược, thuận tiện mua một ít muối và dấm về, trong nhà sắp dùng hết rồi."

"Được." Phương Nhị ghi nhớ, đồng thời tính toán trong lòng, ngày mai bán thảo dược cho tiệm thuốc có lẽ sẽ được hai trăm văn tiền, mua thêm ít thịt về cho thê tử và nữ nhi đỡ thèm.

Chuyện quả dại cũng cứ như vậy mà bị ném ra sau đầu.

Hai vợ chồng bận rộn đến nửa đêm mới hong khô tất cả thảo dược ban ngày hái trở về.

Híp mắt thiêm thiếp một hai canh giờ, đợi khi gà gáy, Phương Nhị lập tức dậy chuẩn bị mọi thứ, một nắng hai sương ra cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!