Chương 5: (Vô Đề)

Mang thai thì nhất định phải sinh ra, dù phải c.h.ế. t trên giường sinh.

Từ xưa đến nay nữ tử sinh nở đều là một chân bước vào quỷ môn quan, dù tôn quý như Công chúa đương triều, hàng chục Ngự y canh giữ cũng vì khó sinh mà mất mạng. Có thể thấy nữ tử sinh nở rốt cuộc đáng sợ thế nào.

Nhưng ta không muốn chết, cho nên ta sớm đã quyết định, dù lần này không có Tống Thiên Thiên, ta cũng nhất định sẽ thay Chu Tử Uyên nạp hai thiếp thất để chia sẻ gánh nặng cho ta, dù có thứ tử thứ nữ, ta cũng sẽ xem như con đẻ.

Thứ tử, chỉ có thể coi ta như mẫu thân.

Quốc pháp ở đó, chỉ cần muốn có thành tựu, tự nhiên chỉ có thể phụng dưỡng ta. Dù sao chỉ một tội bất hiếu cũng đủ để cắt đứt tất cả con đường làm quan của nó.

Thứ nữ, sau này càng có thể vì gia tộc liên hôn, mang lại lợi ích không thể đo lường, đối với ta mà nói cũng có lợi.

Bọn họ đều cần phải được đối đãi tốt.

Ta nhìn đôi trai gái bên cạnh, chúng từ nhỏ thông minh, hơn nữa địa vị không thể lay chuyển.

Cho nên ta cười nhìn Tống Thiên Thiên.

"Đã như vậy, chúc ngươi và phu quân từ nay con cháu đầy đàn."

Đây là lời chúc chân thành nhất của ta.

4

Chuyển đến Đông viện năm năm, cuộc sống của ta không thể thoải mái hơn.

Ta nắm quyền nội trợ, cho nên dù chủ quân không đến viện của ta, người trong phủ cũng cung kính với ta, không dám có chút khinh thường.

Cha mẹ chồng biết hành vi của Chu Tử Uyên coi như phụ ta, đối với cha mẹ ta cũng có áy náy, vì thế rất thương xót ta, chưa từng làm khó và trách móc.

Mỗi lần yến tiệc, bọn họ luôn khen ta đứa con dâu này ngoan ngoãn hiếu thảo trước mặt phu nhân các nhà, khiến ta có danh tiếng hiền thục trong kinh thành.

Ngoài ra—

Nhi tử ta thông minh, đến bảy tuổi đã được chọn làm thư đồng cho Thái tử. Tiểu nữ nhi ngoan ngoãn, chưa đến sáu tuổi đã học được cầm kỳ thi họa. Sau này chỉ cần dạy dỗ cẩn thận, đều có thể giành được một tiền đồ tốt cho bản thân.

Còn ta mỗi ngày ngoài việc quản lý việc trong phủ, thì ở trong viện dạo bước thư nhàn, cuộc sống vô cùng thoải mái. Có lúc nổi hứng tao nhã thì mời các phu nhân thân thiết đến Đông viện hàn huyên, vì thế chưa từng cảm thấy có chút cô đơn nào.

Còn Tống Thiên Thiên, năm đầu tiên ta chuyển đến Đông viện đã có thai.

Khi vừa được lang trung chẩn đoán ra, nàng ta còn đặc biệt ưỡn cái bụng chưa thấy rõ, đến Đông viện của ta khoe khoang:

"Hài tử ai cũng sinh được, chỉ là sau này ai được phụ thân yêu thương hơn, người sáng mắt cũng nhìn ra được."

Lúc đó, nàng ta cười rất vui vẻ.

Ta cũng vui cho nàng ta.

Dù sao qua không đến tám tháng nữa, ta sẽ có thêm một thứ tử hoặc thứ nữ.

Nàng ta mang thai lần thứ hai khi còn trong tháng.

Dù sao Chu Tử Uyên cũng là một nam nhân huyết khí phương cương, vì đứa con này phải nhịn mấy tháng trời. Lại nhớ đến lời thề một đời một kiếp một đôi người, không thể đi ra ngoài tìm nữ nhân khác.

Vì vậy, đợi đến khi Tống Thiên Thiên sinh con, tự nhiên là không nhịn được nữa, chưa kịp qua tháng, đã mang thai đứa thứ hai.

Kết quả sinh non làm tổn thương cơ thể, lại còn là nữ nhi.

Lúc đó trong phủ xôn xao bàn tán, đều nói nàng ta không thể sinh được nhi tử. Tống Thiên Thiên khi ấy đã đến Chu phủ được hai năm, trong mắt không còn ánh sáng rực rỡ như thuở ban đầu, trong miệng cũng chẳng còn nói về sự bình đẳng giữa người với người nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!