Ngay lúc đó, chiếc thuyền hoa cập bến.
Từ trên thuyền, hoa đán kia dựa vào lan can, cười đến mức cả người rung lên:
"Lục công tử có vẻ tự cao quá rồi."
Nghe thấy người khác giễu cợt, Lục Tướng khó chịu quay lại.
Nhưng khi nhìn thấy đó là một cô gái duyên dáng, yêu kiều, giọng điệu hắn bỗng dịu xuống:
"Vậy cô nương nghĩ tại sao Tạ Vô Dạng lại muốn cưới một người phụ nữ đã bị bỏ rơi?"
Cô gái đó lười biếng liếc Lục Tướng một cái, rồi lại nhìn sang ta với nụ cười:
"Người đời vẫn bảo 'cưới vợ phải chọn người hiền', nhưng ai biết được nàng có hiền hay không nếu chưa cưới về?"
"Ngươi nói thê tử ngươi hiền đức, ta liền rước nàng về vậy."
Ta nhìn chằm chằm vào hoa đán trước mắt, lúc đó mới nhận ra dáng người của nàng rất cao lớn, chỉ là khi nãy ngồi nên không nhìn ra.
Lục Tướng lúc này mới nhận ra người trước mắt chính là đối thủ lâu năm của hắn – Tạ Vô Dạng, hắn bực bội nói:
"Tạ Vô Dạng! Ngươi hóa trang thành cái dạng hạ lưu này, chẳng thấy hổ thẹn cho danh sĩ đọc sách sao!"
"Thẩm Minh Chúc, ngươi cũng thấy đấy, hắn cưới ngươi chẳng qua là muốn chọc tức ta mà thôi."
Ta nhìn Tạ Vô Dạng trước mắt, người đang mặc phục trang hoa đán, trong lòng cũng bắt đầu hoang mang.
Ngày xưa Lục Tướng và hắn từng là đồng môn, hắn từng kể với ta rằng Tạ Vô Dạng là một công tử được nuông chiều trong nhung lụa.
Khi mới mười tuổi, danh tiếng thần đồng của Tạ Vô Dạng đã vang danh khắp kinh thành.
Năm mười bốn tuổi, hắn trình bài một bài phú trước triều đình, khiến cả thánh thượng cũng phải khen ngợi, ban cho mũ miện cao quý.
Mười bảy tuổi, hắn lên núi Hạc, bái nhập môn hạ của Lưu Sơn Nhân.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mọi người đều nghĩ rằng tương lai hắn sẽ làm quan, tiền đồ rộng mở.
Nhưng đến năm mười chín tuổi, Tạ Vô Dạng lâm trọng bệnh, khi tỉnh dậy liền sai người đóng giường làm quan tài, còn tự mình gõ chậu mà ca hát.
Hắn nói rằng trong giấc mộng, mình đã mắc bệnh, chẳng sống qua nổi ba năm.
Đã không còn nhiều thời gian, nên hắn quyết định sống cho thật thoải mái.
Từ đó, hắn trở nên đ.i.ê. n loạn.
Không đọc sách nữa, chỉ biết vui chơi hưởng lạc.
Hắn viết những khúc ca phong nguyệt, vẽ tranh xuân cung, hứng lên còn thoa phấn, lên sân khấu hát cùng đám hạ lưu.
Kể từ đó, chẳng còn ai nhắc đến tài năng của thiếu niên Tạ Vô Dạng nữa.
Chỉ còn lại kẻ ăn chơi trác táng, lưu manh, vô lại, và cái tên Tạ nhị gia.
Nhà họ Tạ thực sự tin rằng ta có thể khiến hắn quay về con đường chính đạo sao?
"Thánh thượng từng ban cho ta quyền chọn những mỹ nhân vào cung, dù là tuyệt sắc giai nhân hay tiên nữ nơi cung trăng, ta đều đã gặp qua, nhưng lòng ta vẫn không hề d.a. o động."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!