Chương 48: (Vô Đề)

- Đồ ta đã tặng, xưa nay không thu lại, không muốn luyện thì xóa hay ném tùy ngươi.

An Tĩnh lái xe, không thèm quay sang nói.

Chu Văn nghe vậy liền lại nhét USB vào túi, một cái USB không đáng giá bao tiền, không nhất thiết phải trả lại cho An Tĩnh, mặc dù không biết Xạ Nhật quyết bên trong là thật hay giả, thế nhưng như An Tĩnh nói, xóa đi là được.

Một đường im lặng, An Tĩnh lái xe dưa Chu Văn tới một nơi.

Vốn Chu Văn đã cho rằng biệt thự của Lý Huyền đã hết sức khoa trương, nhìn nhìn thấy nơi này, Chu Văn mới biết cái gì mới thực sự là thổ hào, nơi này khéo còn lớn hơn cả công viên.

An Tĩnh lái xe vào trong, trong lâm viên tao nhã lịch sự, có không ít các tòa kiến trúc hiện đại, thế nhưng tất cả như hòa thành một thể, xen lẫn tinh tế, hiển nhiên phải có kiến trúc sư nổi danh tỉ mỉ thiết kế.

Trước một tòa kiến trúc ba tầng, An Tĩnh dừng xe lại, đưa Chu Văn qua cửa chính vào trong nhà.

Vừa vào phòng khách, đã thấy một nữ nhân thành thục ưu nhã đang ngồi cùng Chu Lăng Phong.

Chu Văn đánh giá nữ nhân kia, thấy bà cùng ảnh mà Chu Lăng Phong gửi tới hết sức tương tự, hẳn chính là Âu Dương Lam, có điều nhìn ngoài lại càng thấy chân thật khí chất hơn, thoạt nhìn mới chỉ tầm ba mươi tuổi.

- Dì khỏe.

Chu Văn chủ động chào hỏi, thứ nhất là không muốn để Chu Lăng Phong khó xử, thứ hai là muốn tỏ rõ thái độ, không muốn nhận Âu Dương Lam làm mẹ.

- Tiểu Văn tới, ngoài đời ngươi đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, có điều sắc mặt không được tốt lắm, vừa hay có canh sâm, đợi chút nữa uống nhiều một chút.

Âu Dương Lam đứng dậy kéo tay Chu Văn, dẫn Chu Văn ngồi trên ghế.

- Cảm ơn dì.

Mặc dù chỉ số EQ của Chu Văn không cao, thế nhưng cũng không đến mức cự tuyệt ý tốt của Âu Dương Lam, ít nhất cũng phải nể mặt chút, hắn chỉ muốn thuận lợi ăn xong bữa cơm này, sau đó mau chóng trở về chơi game, thử xem có thể giết được Ngân dực phi kiến kia không.

Âu Dương Lam rất thân thiện, mặc dù mới gặp lần đầu, thế nhưng đã khiến Chu Văn không hề thấy xa lạ, tựa như đã thân thiết từ rất lâu.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Vốn Chu Văn đã nghĩ Chu Lăng Phong là người hết sức biết ăn nói, thế nhưng đối mặt với Âu Dương Lam, Chu Lăng Phong lại biến thành có vẻ hơi chất phác, điều này khiến Chu Văn thực sự rất giật mình.

- Vừa hay có một ít hồng mới, không phải Tiểu Tĩnh rất thích ăn thứ này sao, thử chút xem, rất ngọt.

Âu Dương Lam thấy An Tĩnh lạnh nhạt một bên, liền tự tay cầm một quả hồng đổ mê người đưa An Tĩnh.

An Tĩnh nhận quả hồng, lột vỏ ăn một miếng, đúng là rất ngọt.

- Tới tới tới, lại ăn quả nữa.

Âu Dương Lam thấy An Tĩnh ăn xong, lại cầm thêm một quả.

An Tĩnh nhận quả hồng, lại cố ý liếc mắt nhìn Chu Văn, mặc dù nàng không nói, thế nhưng Chu Văn lại có thể hiểu được ý nàng.

"Mẹ ruột chính là mẹ ruột."

An Tĩnh như đang nói thế, vì Âu Dương Lam cũng không cầm quả hồng cho Chu Văn.

Chu Văn cũng không thèm để ý, Âu Dương Lam vốn là mẹ ruột của An Tĩnh, yêu thương An Tĩnh cũng là chuyện hết sức bình thường, hắn không cần phải ghen tị, hơn nữa hắn cũng không có ý định dung nhập vào cái nhà này, tự nhiên càng không có lý gì cần để ý.

- Phu nhân, cơm đã chuẩn bị xong.

Khi Chu Văn đang nói chuyện trời đất với Âu Dương Lam, một người tựa như quản gia bước tới.

- Đợi lâu như vậy, hẳn là ngươi rất đói bụng rồi a, chút nữa nhớ ăn nhiều một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!