Lý Huyền nhìn Khô Cốt nghĩ bò trên mặt nước, há miệng nửa ngày không khép lại được.
Thanh hình Lạc Hiên nhanh chóng nhảy trên lá sen, thế nhưng lượt huyết sắc liên tử thứ hai đã bắn tới, khiến hắn không chỗ né tránh.
Mà coi như có thể né tránh được đợt này, Nguyên khí của hắn cũng khó mà duy trì cho hắn dùng Nguyên Khí kỹ, đến lúc đó, rơi vào trong ao cũng là một con đường chết.
- Lạc Hiên, lên lưng kiến của ta đi.
Đột nhiên, Lạc Hiên nghe được thanh âm bên bờ truyền tới.
Hắn căn bản không rõ là ai nói chuyện, cũng không có tâm tình để ý tới, tận lực tránh huyết sắc liên tử bắn tới, tuy nhiên có một khỏa mà hắn thế nào cũng không tránh nổi, chỉ có thể cắn răng dùng kiếm cản lại.
Mặc dù biết kiếm này của hắn hoàn toàn không có ý nghĩa, huyết sắc liên tử va chạm với kiếm sẽ lập tức nổ tung, hắn cũng sẽ bị ăn mòn thành một vũng máu loãng, thế nhưng bản năng cầu sinh vẫn điều khiển hắn làm như thế.
Tàn kiếm còn chưa bổ trúng huyết sắc liên tử, lạc hiện đã thấy đỉnh đầu lóe lên một bóng huyết sắc, một con kiến to lớn dữ tợn vọt qua đầu hắn, đụng lấy viên huyết sắc liên tử kia.
Huyết sắc liên tử nổ tung trên đỉnh đầu Khô Cốt nghĩ, phủ lấy toàn thân nỏ, thế nhưng Khô Cốt nghĩ dữ tợn như không hề bị ảnh hưởng, các chi tiếp nước, sáu móng vuốt nhanh chóng vũ dộng, quay người bò hướng Lạc Hiên.
Lạc Hiên thầm giật mình, nghĩ rằng Khô Cốt nghĩ muốn công kích hắn, thế nhưng nhớ lại thanh âm lúc trước, lại nghĩ tới hành động ngăn cản huyết sắc liên tử của Khô Cốt nghĩ vừa rồi, lập tức hiểu ra, hơi nhún chân điểm lên lá sen, nhảy tới trên lưng Khô Cốt nghĩ biến dị.
Khô Cốt nghĩ biến dị bò trên mặt nước, tốc độ bò nhanh hơn Lạc Hiên nhảy tới nhảy lui nhiều, chờ đến khi Huyết văn Phật Tâm liên công kích lần thứ ba, nó đã xông ra khỏi phạm vi công kích.
Khô Cốt nghĩ vọt lên bờ, ngừng lại trước mặt Chu Văn.
Lạc Hiên từ trên lưng Khô Cốt nghĩ nhảy xuống, hắn có ngốc cũng có thể nhìn ra, Khô Cốt nghĩ là Phối sủng của Chu Văn, tiếng nhắc nhở vừa rồi cũng hẳn là của Chu Văn.
- Ta là Lạc Hiên, ân cứu mạng nhất định hồi báo, không biết ngươi tên gì?
Lạc Hiên nói.
- Ta là Chu Văn, hắn là Lý Huyền, đều là sinh viên trong trường, tiện tay mà thôi, không cần để trong lòng.
Chu Văn thuận miệng nói.
- Chu Văn, ta đã nhớ.
Lạc Hiên nghiêm túc dò nhìn Chu Văn, sau đó mới quay người rời đi.
- Cái tên này đã chật vật như vậy, còn làm vẻ cool ngầu, thực khiến người khó chịu.
Lý Huyền nhìn thế nào cũng thấy tên Lạc Hiên này không thuận mắt.
Có điều một thoáng sau, Lý Huyền lại cao hứng, cười hắc hắc nói:
- Không có Bạch Vũ phi mã, ta xem tên tiểu tử này còn trang bức thế nào.
Chu Văn không để ý tới hắn, lẳng lặng thầm đánh giá đóa Huyết văn Phật Tâm liên kia, tính xem nó có phải sinh vật cấp Truyền kỳ hay không.
- Chu Văn, Khô Cốt nghĩ của ngươi rất thú vị, hình như vừa hay khắc chế đóa Phật Tâm liên quỷ dị này a, không bằng ngươi để nó qua thử một chút, không chừng có thể xử lý được đóa Phật Tâm liên kia, nếu như có thể thành công, có khi lại thu được đồ tốt.
Lý Huyền cũng nhìn Phật Tâm liên.
- Được rồi, đóa Phật Tâm liên kia quá sức tà môn, mà ta chỉ có một đầu Phối sủng như thế, không nên mạo hiểm thì tốt hơn.
Chu Văn định trở về chơi thử Địa Hạ phật thành, nếu mà chết trong hiện thực, như vậy chết là chết, còn trong game, Phối sủng chết còn có thể phục sinh, cho nên không cần mạo hiểm như vậy.
- Ngươi nha, cái gì cũng tốt, chỉ là không có nhiệt huyết của tuổi trẻ, sợ cái gì, một đầu Phối sủng thôi mà, cùng lắm lúc nào trở về lại nghĩ cách kiếm một con khác, nếu hiện tại mà có thể giết được đóa Phật Tâm liên quỷ dị kia, nói không chừng còn có thể rơi ra Phối sủng, như vậy không phải là kiếm lời lớn hay sao?
Lý Huyền buồn bực nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!