Lý Huyền vẫn không nói, Từ Miên Đồ đã mở miệng:
- Thời gian còn sớm, chút cốt châu đấy còn chưa đủ giữ chắc vị trí thứ nhất, tự nhiên phải tiếp tục đi thêm.
Giang Hạo nhìn địa đồ rồi nói:
- Theo chỉ dẫn của địa đồ, nơi này vẫn trong khu vực an toàn, đi thêm mười cây nữa cũng không có nguy hiểm quá lớn đâu.
Lý Huyền mở địa đồ trong điện thoại, chốc lát liền gật đầu:
- Căn cứ vào tư liệu, phụ cận không có sinh vật cấp Truyền kỳ, đi thêm chút nữa cũng không sao, nhất định phải tìm đủ cốt châu, đệ nhất thực chiến ở Quy Đức phủ này, nhất định không được có chút sơ thất.
Chu Văn biết bản thân nhất định phải ngăn cản đám Lý Huyền tiến về phía trước, bằng không nếu gặp Khô Cốt tướng quân, dù là ai chết, thành tích của hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Mặc dù hắn không có ý định thông qua trường học để tiến vào xã hội thượng lưu, thế nhưng cũng muốn thi vào một trường danh tiếng.
Nếu trong bốn người có bất cứ ai chết, vậy khả năng tiến vào trường danh tiếng của hắn liền trở nên rất mong manh, thành tích thi lý thuyết dù tốt, cũng chỉ có thể vào mấy trường đại học hàng đầu, đó không phải là mong muốn của Chu Văn.
- Lý Huyền, ngươi tin trên đời này có giác quan thứ sáu hay không?
Chu Văn trầm ngâm một chút, nhìn Lý Huyền mà hỏi.
- Ngươi có ý gì?
Lý Huyền không trả lời ngay, chỉ hứng thú nhìn Chu Văn hỏi lại.
- Giác quan thứ sáu của ta mạnh hơn người thường một chút, từ nhỏ tới giờ, mỗi khi đối mặt với nguy hiểm liền có thể cảm nhận được chút gì đó, loại cảm giác này khiến ta rất không thoải mái.
Mặc dù ta không biết có phải là báo hiệu nguy hiểm hay không, nhưng sau mỗi lần xuất hiện cảm giác này, ta đều sẽ gặp phải một chút phiền toái.
Dừng lại một chút, Chu Văn mới nói tiếp:
- Sợ hãi thì nói là sợ hãi, còn giả bộ giác quan thứ sáu, ngươi cũng biết diễn đó chứ.
Từ Miên Đồ khinh thường nói.
Lý Huyền đánh giá Chu Văn một chút, lại đưa ánh mắt nhìn Giang Hạo.
Giang Hạo suy nghĩ một chút, lại nói:
- Số lượng cốt châu hiện tại còn chưa đủ, nếu cứ vậy trở về, tựa như có chút không ổn.
Rõ ràng, ý Giang Hạo là tiếp tục tiến lên phía trước.
Thấy Lý Huyền có chút ý động, Chu Văn vội nói thêm:
- Lý Huyền, mong ngươi tin tưởng ta, mặc dù không phải lần nguy hiểm nào cảm giác này cũng xuất hiện, thế nhưng chỉ cần có cảm giác này, liền tất phải gặp phiền toái cực lớn.
Nếu như ta tham sống sợ chết, hoàn toàn có khả năng trở lại chờ các ngươi, không cần thiết nói mấy chuyện này với các ngươi làm gì.
Dừng lại một chút, Chu Văn tiếp tục nói:
- Tựa như Từ Miên Đồ nói, Quy Đức phủ này chỉ là một địa phương nhỏ, học sinh cấp ba ở đây cũng không mạnh, sợ là không mấy học sinh dám vượt khu vực quy định, chúng ta đã lấy được nhiều cốt châu như thế, hoàn toàn có thể trở lại khu vực quy định tiếp tục săn giết Khô Cốt binh, đệ nhất vẫn có thể chắc chắn mà không cần mạo hiểu, dù sao mạng chỉ có một, cẩn thận một chút cũng không sai.
- Nói cũng có lý.
Lý Huyền như vị Chu Văn thuyết phục, nhẹ gật đầu nói:
- Vậy thì như thế này đi, chúng ta trở về, nhưng đi hướng khác tiếp tục săn giết Khô Cốt binh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!