Điền Hướng Đông luyện quyền kỹ trên bãi tập, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Chu Văn đang ngồi dưới bóng cây, hắn đã luyện tập một giờ, Chu Văn cũng đã ngồi gốc cây nghịch điện thoại một giờ.
- Người so với người thực sự tức chết người mà, chúng ta luyện sống luyện chết, tên kia lại vẫn cứ nhàn nhã chơi đùa.
Điền Hướng Đông càng nhìn càng phiền muộn.
Qua mấy ngày luyện chung, Điền Hướng Đông hiểu rõ một chuyện, sở dĩ Chu Văn là đệ nhất thiên tài ở đây, chẳng qua là do hắn có thiên phú tốt mà thôi.
Điền Hướng Đông vốn cho rằng, tu hành như đi ngược dòng nước có thể áp dụng cho tất cả mọi người, dù sao nhân loại không phải là máy móc, nếu không tập luyện hàng này, rất dễ dàng bị đẩy lại.
Đặc biệt là trong thực chiến, thời cơ cùng phản ứng đều có thể xuất hiện sai lầm.
Mà Chu Văn lại khác, chỉ cần thứ mà hắn học được, vô luận là bình thường có luyện hay không, khi sử dụng đều vô cùng thuần thục tự nhiên.
Mấy ngày vừa rồi, khi bốn người phối hợp, Chu Văn đều sẽ chủ động hợp tác, nhưng khi từng người luyện tập, Chu Văn liền sẽ chạy sang một bên chơi game.
Nếu như không phải biểu hiện khi phối hợp của Chu Văn không thể bắt bẻ, thậm chí có thể nói là xuất sắc nhất trong bốn người.
Điền Hướng Đông thực sự cũng không nhịn được mà thay giáo viên dạy hắn một trận, cho hắn biết tầm quan trọng của việc ngày ngày luyện tập.
Nhưng hiện tại, Điền Hướng Đông chỉ có thể lén lén nhìn Chu Văn ở bên chơi điện thoại, bản thân chỉ có thể tiếp tục khổ luyện.
- Nhìn cái gì đấy? không chuyên tâm luyện tập, động tác của ngươi sai hết cả rồi.
Lý Trí ở bên lập tức đi tới.
Điền Hướng Đông nhìn thoáng qua Chu Văn, hâm mộ nói:
- Ngươi nói, nếu như ta cũng có thiên phú như Chu Văn thì tốt biết bao, tu luyện không khổ, ai chẳng muốn ngày ngày chơi đùa.
Lý Trí cười nói:
- Ngươi thực sự cho là Chu Văn ngày ngày chơi đùa?
Điền Hướng Đông nói.
Lý Trí lại lắc đầu nói:
- Lúc chúng ta thấy hắn là lúc hắn ở trường, còn sau khi tan học, hắn làm gì chúng ta cũng không thấy.
- Ý ngươi nói, sau khi tan học, hắn đều ở nhà liều mạng tập luyện?
Điền Hướng Đông hiểu ý của Lý Trí.
- Trên đời này làm gì có chuyện không làm mà hưởng, Chu Văn này, nhìn thì có vẻ vô hại, cái gì cũng không để ý, thế nhưng kiêu ngạo trong cốt tủy lại rõ hết sức, lần trước hắn thua An Tĩnh thảm như vậy, lấy tính cách của hắn, nhất định đang liều mạng nỗ lực, từ độ thuần thục của hắn, có thể thấy hắn tuyệt không chán chường ham chơi như thể hiện.
Lý Trí nghiêm mặt nói.
- Vậy tại sao khi tới trường hắn lại như vậy? căn bản không cần thiết a, dùng thời gian đó để luyện thêm không phải sẽ tốt hơn sao?
Điền Hướng Đông nửa tin nửa ngờ.
Lý Trí nhìn thoáng qua chỗ Chu Văn, sau đó nói:
- Ta cảm thấy, khi hắn mới bị An Tĩnh đánh bại, xác thực có chút tâm lý uể oải, khiến người khác nghĩ là hắn cam chịu.
- Vậy cũng không thể nói rõ nguyên nhân khiến hắn đến trường chỉ có chơi với ngủ a?
Điền Hướng Đông vẫn không thể hiểu nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!