Khách quan mà nói, Hạ Trì Siêu làm thị trưởng không tồi, nếu như ông ta không chống đối Trầm Minh, lợi dụng số đông trong ban thường trực đè Trầm Minh nhiều lần trên phương diện quyền nhân sự và quyền tài chính thì Trầm Minh có thể mắt nhắm mắt mở cho qua rất nhiều chuyện.
Đáng tiếc đây chỉ là một giả thiết. Làm người đứng đầu, Trầm Minh cái gì cũng có thể nhịn nhưng tuyệt đối không thể nhịn việc Hạ Trì Siêu chống đối mình ở hai điểm quan trọng là nhân sự và tài chính.
Lúc tan họp Hạ Trì Siêu là người đầu tiên đứng lên, có vẻ hơi vội, không cẩn thận còn làm rơi chén trà trước mặt. Chén trà rơi trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, trong cuộc họp đang yên tĩnh lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Mấy người phe Hạ Trì Siêu cũng ngẩn người ra, nhìn cái bóng có chút hốt hoảng của Hạ Trì Siêu, im lặng nối đuôi nhau rời khỏi, sắc mặt ngưng trọng, bước chân gian nan.
Xe buýt vẫn dừng trước cổng nhà máy Tề Nhĩ Đặc, giống như một tảng đá lớn đang chặn ở đó. Sau cánh cổng sắt, mấy chục công nhân đang cảnh dịch nhìn ra ngoài, chỉ là có mấy người sắc mặt hơi lo lắng.
Trên xe buýt, Ngô Yến tỏ vẻ xấu hổ ngồi đối diện Dương Phàm, nhìn thấy xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói:" Cậu Dương, việc vừa rồi quá nguy hiểm, sau này đừng kích động như vậy nữa nha. Nếu như bọn họ ra tay khiến cậu bị thương, tôi làm sao ăn nói với chị của cậu nữa."
Dương Phàm khinh bỉ cười lạnh:" Triệu Khắc Minh làm gì có cái gan đó, hắn là một con buôn, mấy việc như chi tiền bảo người ta gây rối còn dám làm chứ đánh người thi hành công vụ, lại còn ngay trước cổng nhà máy của hắn, có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám. Hơn nữa tôi còn dẫn theo cảnh sát, đám nhân viên kia cũng chỉ dám bắt nạt cánh đàn bà như chị với cả mấy người ngoại địa trên xe thôi."
Ngô Yến cười cười nói:" Chuyện hôm nay, lúc quay về nhất định phải viết một bản báo cáo, cậu nói nên viết thế nào?"
Dương Phàm nghe xong không khỏi ý vị thâm trường nhìn Ngô Yến một cái bảo:" Đây là điểm mạnh của chị, tôi sẽ không can thiệp vào đâu. Trần Hưng và Viên Diệc Đạo hôm nay biểu hiện rất khá, quần áo rách rồi vẫn cố chặn cửa xe, nên khen bọn họ một chút."
Ngô Yến cân nhắc trong lòng một chút, cũng cảm thấy viết như vậy rất thích hợp. Ngô Yến là người dẫn đội, lại là nữ đồng chí, lúc quan trọng cấp dưới có thể ra tay chống đỡ, cho dù không đề cập tới tên cũng nói lên được tố chất lãnh đạo của người dẫn đội, vả lại không nhắc tới tên mình còn có thể tỏ ra là mình rộng lượng và khiêm tốn.
Sau khi hội ý, Ngô Yến lập tức lấy từ trong túi ra một cuốn sổ, đặt lên đùi và bắt đầu viết. Dương Phàm liếc một cái, phát hiện viết chữ cũng tương đối đẹp. Đàn bà đẹp gặp nhiều rồi, nhưng đàn bà vừa xinh lại vừa viết đẹp thì ít tới đáng thương. Xem ra Ngô Yến có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay, thân là một nữ đồng chí không có bối cảnh gì, nếu không dựa vào đũng quần để leo lên thì phải làm việc khổ nhọc tới mức nào ai cũng có thể biết được. Nháy mát bảo Ngô Yến cứ làm việc trước, Dương Phàm xuống xe tới bên Dư Dũng đang đứng cạnh xe cảnh sát.
Dư Dũng thấy Dương Phàm đi tới, lập tức nở nụ cười nịnh nọt, chủ động mời thuốc nói:" Cậu Dương, khổ cho cậu rồi." Dương Phàm lắc đầu nói:" Dư cục trưởng khách sáo rồi, cứ gọi em là Dương Phàm đi. Việc hôm nay là do bên em bố trí không thỏa đáng mới gây ra, em đang cảm thấy rất có lỗi đây."
Dư Dũng nói:" Quá khách sáo rồi, thế thì tôi sẽ gọi cậu là em nhé?"
Dương Phàm lại nói:" Cứ tự nhiên!"
Tiếp theo đó Dương Phàm hỏi Dư Dũng bố trí như thế nào rồi, Dư Dũng thật ra cũng là một tay cục trưởng thạo nghề, nhắc tới việc kiểm tra vệ sinh môi trường, lập tức có tinh thần nói:" Vấn đề của nhà máy này vô cùng nghiêm trọng. Hôm nay nhà máy đình sản nhưng trong không khí vẫn còn có cái mùi nhức mũi như vậy, bình thường mùi nó ra sao ai cũng đoán được.
Chú xem khu rừng đằng sau nhà máy kia kìa, phần lớn diện tích cây cối đã khô héo hết cả, khẳng định là bởi vì đất đai và nguồn nước bị ô nhiễm quá mức nên rễ cây bị chết."
Dương Phàm dù sao cũng là dân không chuyên, cũng không hỏi nhiểu, chỉ im lặng lắng nghe. Dư Dũng nói tiếp:" Anh đã chia người làm ba đường đi lấy mẫu, mấy người còn lại thì xét nghiệm không khí ở khu vực này. Khi đã có đủ mẫu xét nghiệm, quay về kiểm tra, không đầy ba ngày là có thể có được kết quả. Tới lúc đó anh không cần vào nhà máy, cứ để bọn họ đóng cửa chỉnh đốn như cũ, làm tới khi phù hợp với tiêu chuẩn mà chính phủ đặt ra mới thôi." Dương Phàm thấy Dư Dũng tràn đầy tự tin, liền khen mấy câu, sau khi hai người khách sáo một phen bèn đứng nói chuyện phiếm.
Người của cục vệ sinh môi trường Vu Thành chắc là đã quyết tâm rồi, làm một mạch tới 1h chiều mời lục tục quay lại, muộn mất giờ cơm.
Dưới sự dẫn đường của xe cảnh xát 110, mọi người lên đường quay về. Trương đội trưởng trên đường lúc nào cũng nhìn Dương Phàm. Nguyên nhân là bởi vì phó cục trưởng Nam Bình đã tự mình gọi điện tới dặn, nhất định phải phục tùng sự chỉ huy của đồng chí Dương Phàm. Vì sao lại gọi, nguyên nhân tự nhiên là vì Tào Dĩnh Nguyên.
Lúc Nam Bình báo cáo vụ án của Hạ Thiên với Tào Dĩnh Nguyên, thuận tiện nhắc tới việc bên Tề Nhĩ Đặc, Tào Dĩnh Nguyên vừa nghe thấy hình như Dương Phàm là người phụ trách ở đó, lập tức sắp xếp những thứ có liên quan.
Hạ Thiên lần này coi như toi đời rồi, nguyên nhân là bởi vì tối hôm qua khi vui chơi bay nhảy tới hơn mười giờ, đám đệ tử dẫn tới một con nữ sinh, con bé này không biết trời cao đất dày là gì, đi uống hai viên thuốc, lúc đang bay hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu. Trời sinh Tam Từ vì để nịnh Hạ Thiên nên đã đem con bé tới phòng của Hạ Thiên, đang lúc Hạ Thiên mê say thì Liễu Chính Khôn dẫn người đạp cửa xộc vào.
Con bé lúc đó còn không sao, đang mơ mơ hồ hồ, bị giải về đồn giam nửa tối. Sáng hôm sau khi hình cảnh tới, con bé ôm bụng kêu đau. Cảnh sát trông coi đi tới nhìn thì phần dưới của nó máu chảy đầm đìa.
Đưa tới bệnh viện kiểm tra, kết quả là bị xuất huyết nặng, cần lập tức cấp cứu. Người của hình cảnh vội để họ cứu người trước, sau đó báo cho gia quyến. Khi gia đình con bé tới bệnh viện, nghe thấy con bé sống chết không rõ, lập tức khóc lóc trong bệnh viện đòi làm ầm lên. Mấy người lớn còn tìm tới thị cục, yêu cầu nhất định phải trừng trị mấy thằng đã gây ra việc này, còn yêu cầu bồi thường 100k. - .
Việc lớn tới mức này thì thôi đi, ai ngờ con bé đó lại còn ba tháng nữa mới đủ 14 tuổi, lập tức tính chất vụ việc càng trở nên nghiêm trọng.
Nếu như nói tới việc tàng trữ độc phẩm, Tam Tử hay đàn em hắn còn có thể đỡ hộ, nhưng việc thay phiên cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, Hạ Thiên làm sao mà chạy cho thoát. Lúc bị bắt hằn còn đang trần truồng hành lạc trên giường đó thôi.
Chuyện lớn như vậy, Nam Bình tự nhiên là phải báo cáo cho Tào Dĩnh Nguyên, Tào Dĩnh Nguyên bảo Nam Bình báo lên cho Trầm Minh ngay lập tức. Hạ Trì Siêu là bố của đương sự, việc này cần phải tránh.
Hạ Trì Siêu về tới nhà vào buổi trưa, cũng đã dò hỏi được kha khá. Tam Tử ở đồn cũng gọi là trượng nghĩa, tự mình nhận tội việc tàng trữ độc phẩm. Tam Tử chắc cũng đã nghĩ thông rồi, Hạ Thiên bị bắt thì mình cũng đừng hòng thoát. Hạ Thiên nếu không sao, mình bị bắt vài năm, sau khi được thả chả lẽ người ta không nhớ ơn xưa?
Việc khiến Hạ Trì Siêu đau đầu nhất xảy ra trước giờ cơm trưa, Vân Ái Lan lo Hạ Trì Siêu quyết tâm không đủ bèn thông báo cho ông bà hai nhà. Lần này nhà Hạ Trì Siêu loạn rồi, khóc lóc rên rỉ liên hồi nghe nhức nhối tim can.
Hạ Trì Siêu nhìn Vân Ái Lan, cảm thấy đàn bà ngu chẳng khác gì con lợn, lập tức giận giữ quát:" Câm mẹ nó mồm vào." Nói xong đập cửa đi mất.
Ra khỏi cửa, lên tới xe, Hạ Trì Siêu bảo lái xe cứ làm vài vòng thành phố, trong lòng đang suy nghĩ việc này phải làm thế nào mới xong đây. Ông ta rất rõ, lần này Trầm Minh chưa dập mình tan nát thì chưa ngừng tay đâu. Hạ Trì Siêu định gọi cho Giang Tự Lưu cầu cứu, nhưng nghĩ lại thì việc này là do mình dạy con không nghiêm, sao có thể mở miệng trước lãnh đạo, vớ vẩn còn bị phê bình như chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!