Chương 9: (Vô Đề)

Editor: Muscat

Beta: Sangria.

Hùng Dao giang cánh tay, xông vào đám đông, cô cười tủm tỉm chạy lên ôm lấy anh, ngẩng đầu nhe răng cười, nói: "Thi thế nào rồi!"

" Làm bài rất tốt."

Kỷ Thừa cúi đầu ôm lấy cô, hôn lên trán cô, kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng hôn.

"Hùng Hùng, không dễ gì anh mới thi xong, tối nay em đi cùng anh tới một nơi có được không? Coi như là phần thưởng em dành cho anh."

Cô ngẩng đầu, hỏi: "Đi đâu ạ? Sẽ rất muộn mới về sao? Tối nay mẹ em có thể sẽ đi công tác, em phải về nói với mẹ một tiếng."

Anh vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, cười dịu dàng: "Sẽ không muộn đâu, không nói với dì cũng không sao, anh đưa em về nhà."

Cô ngây thơ tin lời anh, không hề biết đã rơi vào cái bẫy anh đã giăng sẵn.

Bạn bè lớp anh tổ chức tiệc gặp mặt vào tối nay, đám người nói chuyện cười đùa và gọi rất nhiều rượu, dù không định để cô uống nhưng Kỷ Thừa lại đưa một cốc qua cho cô.

"Uống thử một chút thôi, không say đâu."

Cô cầm cốc rượu nhấp một ngụm nhỏ, rượu kích thích cay xè trong miệng, lông mày trên khuôn mặt nhỏ mềm mại cau lại bày ra vẻ mặt khó uống, cô chu miệng lắc đầu: 

"Không ngon."

Anh cười: "Vậy thì không uống nữa."

Nhưng cô vẫn cảm thấy hai má dần đỏ lên, dựa vào anh mơ màng nhìn cảnh ánh đèn karaoke trước mặt.

Kỷ Thừa ôm chặt lấy eo cô, bế cô lên, nói với mọi người: "Bọn mình còn có chuyện phải đi trước, các cậu chơi trước đi."

Cả đám hò hét tạm biệt, đợi bọn họ đi khỏi, một chàng trai cầm rượu vừa nãy Kỷ Thừa cầm lên, nhỏ giọng nói: "Mình không có nhìn nhầm, vừa nãy cậu ấy lấy chai rượu mạnh này cho cô bạn gái nhỏ uống."

"Sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Ha, quan tâm nhiều thế làm gì, đoán chừng cậu ta đã sớm muốn làm thế rồi, đừng nhìn cậu ta nhã nhặn như thế, thực ra tính khí thâm tàng bất lộ * đấy."

*Thâm tàng bất lộ: tức là xấu xa, ác độc nhưng không để lộ ra ngoài

Hùng Dao nằm lắc lư trong vòng tay anh, mắt nhắm lại sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm nhận được bản thân bị đặt lên một chiếc giường lạ, cô mở mắt ra, cảnh sắc trước mắt có chút xếp chồng lên nhau.

"Ưm, đây là đâu..."

Kỷ Thừa vén tóc dính ở khóe miệng cô ra sau tai, mắt nheo lại: "Khách sạn."

"Tại sao lại ở khách sạn?"

"Vì anh cần quà của em."

Cô hi hi cười ngây ngô, ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh: "Quà, là cái này sao?"

Anh cười, một tay từ từ vén áo cô, kéo lên trên, chầm chậm dứt khoát cởi áo cô ra, cẩn thận giống như mở dây gói quà.

"Hùng Dao, em là của anh." Giọng anh mơ hồ không rõ.

Chỉ có cô ngây ngô gật đầu: "Ừm! Anh cũng là của em."

"Mãi mãi là của em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!