Translator: Sangria
Beta: Sangria.
Lý Tấn đổ nước trong thùng vào cái chum lớn, vừa đặt thùng xuống đã thấy hai người bọn họ đi ra.
"Giáo sư Kỷ, chân của anh không sao chứ?" Vừa dứt lời liền thấy trên khuôn mặt trắng trẻo của anh có vài dấu đỏ.
"Mặt anh bị sao vậy?"
Ánh mắt anh toát ra ý cười: "Không sao, bị cây quẹt phải, trầy một chút."
Hùng Dao ở cạnh cúi đầu, yếu ớt giấu khuôn mặt ửng hồng vào trong mũ áo lông, nhanh chóng nổi lên lửa giận.
Anh mới quẹt phải cây, cả nhà anh quẹt phải cây ấy!
"Cô Hùng ..." Lý Tấn chưa kịp nói xong đã thấy cô nhanh chóng chạy đến chậu nước trên đất, ngồi xổm xuống rửa tay thật mạnh.
"Cô Hùng, nước ở đó lạnh lắm. Tôi nhớ rằng da tay cô bị nứt nẻ mà, dùng nước nóng đi."
Kỷ Thừa đặt cái thùng xuống chạy đến, nắm tay cô kéo lên, dùng tay mình bọc lại bàn tay nhỏ bé lạnh cóng của cô. Hùng Dao cúi đầu, nước mắt tràn ra, kìm nén cơn tức đến bứt rứt, nén đến không thể nổi giận được nữa.
"Xin lỗi Hùng Hùng, anh sai rồi, đừng lấy thân thể mình chống lại anh, nãy em tát anh một cái rồi thì giờ tha thứ cho anh được không?"
Cô cắn chặt môi dưới tái nhợt, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng như trái táo đỏ, ngẩng đầu, trong ánh mắt ngập tràn ý muốn bóp chết anh!
Sau khi tát anh một cái, gã đàn ông thối này còn cầm tay cô nhét thẳng vào quần lót anh, để cô chạm vào thứ gây ra tội ác trong đời mình! Kinh tởm, quá kinh tởm.
Kỷ Thừa nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, có chút không nhịn được muốn "đè" cô ra làm.
"Hùng Hùng, đừng ầm ĩ với anh nữa. Anh thật sự có chút không nhịn được. Không tin em sờ thử xem, phía dưới anh còn cứng lắm."
"Anh cút đi!"
Cô dùng hết sức bình sinh rút tay ra, đá vào bắp chân anh một cái. Gắng hết mình mà sức lực vẫn như gãi ngứa thế này cũng chỉ có cô mới làm được.
Kỷ Thừa đứng đó nhìn cô đi về con đường gồ ghề, thân hình nhỏ xinh sải bước nhanh đến lớp học đối diện, dáng vẻ nhỏ nhắn hệt như chú chim cánh cụt dễ thương, đôi mắt lá liễu rộ lên ý cười.
Hùng Hùng của anh, thực sự rất dễ bị bắt nạt.
Khi lên lớp, Hùng Dao ngồi ở hàng cuối cùng, giải thích ngôn ngữ ký hiệu, có vài em nhìn không hiểu, cô cầm bút viết xuống, giảng nghĩa cho các em.
Cô giáo phía trước đang giảng những bài thơ cổ trong sách ngữ văn, một số giáo viên đang kèm riêng một
-một. Kỷ Thừa ngồi cạnh một cậu bé, chỉ vào một từ ít gặp, dạy cho cậu cách đọc.
Phía sau truyền đến tiếng ho khan, anh quay đầu lại nhìn, người đang ho là cô bé mà Hùng Dao đang dạy, Hùng Dao đặt vở xuống, vỗ nhẹ vào lưng cô bé, vẻ mặt nghiêm túc như một giáo viên, rõ ràng là đứa trẻ đang học đòi dáng vẻ người lớn.
"Thầy Kỷ, cái này nên đọc như thế nào ạ?"
Anh quay đầu nhìn lại, chỉ vào cách phát âm chuẩn: "Búi tóc."
Trên núi cao đến trưa mới có nắng, gia đình nào cũng lấy chăn bông, quần áo ra phơi nắng, tranh thủ lúc này ra đồng làm việc.
Cuối cùng cũng thấy được mặt trời, một vài giáo viên xách băng ghế ra ngồi trước cửa bếp, phơi nắng tám chuyện. Những đứa trẻ do Hùng Dao phụ đạo quay vây xung quanh cô. Cô tựa như đứa trẻ vừa nhập hội chơi cùng bọn chúng.
Vài đứa đang nhảy dây, cô học được ra hình ra dạng*, mái tóc cô tung bay giữa không trung.
*[Ra hình ra dạng]: bắt chước, mô phỏng y hệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!