Editor: Thanh Việt
Beta: Sangria.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trưởng thôn cũng là một bác sĩ có thâm niên trong thôn, đặc biệt mang theo một hòm thuốc, tới ký túc xá xem chân cho anh, sơ cứu khẩn cấp làm tương đối tốt, băng bó khử trùng một chút là xong việc, bảo rằng lúc đi lại đúng là hơi phiền toái, không nên gắng sức.
"Vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt đấy nhé."
Lý Tấn bó băng gạc trên cánh tay, quay đầu lại cười, "Để cô Hùng tới chăm sóc thầy đi, đây chẳng phải cơ hội sao?"
Anh nhướng mày, với trọng lượng của mình mà đè xuống, sợ là sẽ đè bẹp vật nhỏ kia trên đất.
"À trưởng thôn, tôi nhớ lần trước ông có nói với tôi, trong thôn có một vị hoạ sĩ họ Hà tài trợ đúng không?"
Ông vội vàng gật đầu, nói tiếng phổ thông không chuẩn, "Vâng, đúng vậy, đúng là có chuyện này, ba năm, tài trợ liên tục ba năm, cậu ấy là một hoạ sĩ, nghe nói ở thành phố Lung, tốt nghiệp đại học thành phố Lung! Đó là một đại học nghệ thuật nổi tiếng đó."
Lý Tấn nhìn thoáng qua Kỷ Thừa, thấy anh nhìn băng gạc trên đùi, hỏi một câu, "Trường đại học của giáo sư Kỷ là trường nào?"
Anh ngẩng đầu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Như nhau, cũng là đại học thành phố Lung."
"Ôi chao, vậy chúng ta cũng coi như tán gẫu với đúng người, trưởng thôn, ông gặp qua vị hoạ sĩ họ Hà kia chưa?"
"Chưa, chưa từng! Tôi đây chưa từng thấy qua, mỗi năm cậu ta đều đưa tiền đến hội từ thiện, đưa, đưa đến chỗ bọn tôi."
Kỷ Thừa nhướng mày, "Thầy quan tâm một hoạ sĩ như anh ta làm gì?"
Lý Tấn khụ hai tiếng, nhỏ giọng che miệng, "Thật không dám giấu, mơ ước từ nhỏ của tôi chính là làm một hoạ sĩ, thật đó, tôi rất hâm mộ kiểu người có tế bào nghệ thuật như thế này."
"À."
"Không được, thầy đừng vội không tin, khinh bỉ tôi chân ngắn còn chưa tính, sao lại còn xem thường ước mơ của tôi chứ, vẻ ngoài của tôi giống như người không có tế bào nghệ thuật sao?"
Anh lắc lắc đầu, "Không phải, chỉ là người mà thầy nói, ở trong trường đại học của chúng tôi có tin đồn không tốt."
Kỷ Thừa chống bàn đứng lên, "Còn có, không phải coi thường thầy chân ngắn."
Anh dùng cằm chỉ chỉ chân anh ta, nhướng nhẹ mày uể oải nói, "Nói không chừng khá dài đấy."
Lý Tấn cau mày, phản ứng hơn nửa ngày, mới hiểu ra, nhìn người sắp ra ngoài ôi ôi kêu gào, "Giáo sư Kỷ, thầy nhìn thì chững chạc đàng hoàng, lại đồi truỵ trêu chọc tôi rồi chuồn mất như vậy!"
Người ở cửa đã sớm khập khiễng đi ra ngoài, bước đi xiêu vẹo, đã chân dài còn đẹp trai như vậy, trong lòng thực sự có chút hâm mộ.
Ngày hôm sau, tiết học kết thúc đã giữa trưa, chân của Kỷ Thừa còn bất tiện, vẫn luôn ngồi trong phòng học, nhìn mấy đứa nhóc ôn bài.
Một đứa bé trai bưng cơm đi vào từ cửa, đứa bé kia vẻ mặt ngoài lạnh trong nóng mà đi về phía anh, chính là đứa bé bị đùa giỡn đến khóc lần trước.
Cơm đặt trước mặt anh, Kỷ Thừa cười, buông cuốn vở trong tay, "Tha thứ cho thầy sao?"
Bộ dạng nó khinh thường quay đầu đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!