Trương Bình lần đầu gặp Hoàng Phủ Kiệt, ấn tượng đầu tiên là một tiểu hài tử kỳ quái.
Hai người đi vào căn phòng âm u, vị Tứ hoàng tử kia đang quỳ thẳng đưa lưng về phía họ, mặt quay vào tường.
"Đó là nương nương phạt hắn diện bích tĩnh tâm." Hồng Tụ nhẹ nhàng giải thích một câu bên tai Trương Bình.
"Điện hạ, xoay người lại. Ta dẫn theo nô tài đến chào hỏi người."
Ngữ khí của Hồng Tụ trước mặt Tứ hoàng tử chẳng hề tôn kính khiến Trương Bình trong lòng cảm thấy thập phần kinh ngạc.
"Nô tài Trương Bình khấu kiến Tứ hoàng tử điện hạ. Điện hạ vạn an." Trương Bình quỳ xuống, dập đầu vấn an sau lưng Tứ hoàng tử.
Hồng Tụ nhìn Trương Bình không nói thêm gì.
Tứ hoàng tử nghe Hồng Tụ phân phó, xoay người lại nhìn ra. Vừa lúc Trương Bình khấu kiến hắn, thành ra mặt đối mặt.
Ánh mắt Tứ hoàng tử rất kỳ quái, nhìn thiếu niên ở trước mặt hắn quỳ rạp, không nói gì.
"Trương Bình, ngươi ngẩng đầu lên. Điện hạ, thái giám này tên Trương Bình, sau này sinh hoạt hàng ngày đều do y phụ trách chăm sóc người."
Trương Bình theo lời ngẩng đầu lên, vừa nhác thấy khuôn mặt kia càng hoảng sợ, nhưng lá gan y lớn, cố không lộ ra sự thất thố.
Trên mặt Trương Bình chỉ toát ra vẻ kinh ngạc, thần sắc không có chút hoảng sợ khiến Hồng Tụ không khỏi đưa mắt nhìn y. Ngay cả ánh mắt Tứ hoàng tử cũng rơi xuống trên mặt y.
"Nô tài Trương Bình, khấu kiến Tứ hoàng tử điện hạ." Trương Bình lần thứ hai ra mắt.
"Được rồi Trương Bình, ngươi đứng lên đi. Điện hạ, người cứ tiếp tục. Ta đưa Trương Bình ra ngoài nhận biết chỗ này."
Tứ hoàng tử từ lúc bọn họ đến không nói qua một chữ, nghe Hồng Tụ nói vậy liền xoay người, tiếp tục quay mặt vào tường chịu phạt.
Hồng Tụ dẫn Trương Bình đi ra, chỉ cho y biết chỗ đặt các vật dụng để sau này y không phải đến tìm nàng phiền nhiễu. Sau cùng nàng dẫn y đến phòng riêng đã sắp xếp.
Căn phòng của y rất nhỏ, cũng phi thường đơn sơ. Nhưng từ nhỏ y đã cùng các đệ đệ nằm chung một giường, nay có phòng riêng thật khiến người ta cao hứng.
"Mỗi ngày người phải hầu hạ Tứ hoàng tử dùng bữa. Bữa tối nay ngươi tự lĩnh, mang theo thẻ bài đi cùng mọi người đến Thực đường, ăn ở đó cũng được, mang về ăn cũng được, còn những cái khác không cần ngươi quan tâm. Sẽ có người ở Ngự Thiện phòng đưa đồ ăn tới choTứ hoàng tử, ngươi chỉ cần nhớ kỹ đúng giờ đến chỗ phó bếp Xuân Lan lĩnh về."
Hồng Tụ nói rồi kín đáo đưa cho y một thẻ bài.
"Được rồi, đồ ăn Tứ hoàng tử hôm nay ngươi không cần lĩnh thay, nương nương muốn y tiếp thu giáo huấn, để y bụng rỗng một ngày cho tịnh tâm."
"Vâng."
Vừa phạt quỳ vừa không cho ăn, Hiền phi nương nương đối với nhi tử thật nhẫn tâm, quả nhiên không giống cái tên Hiền phi a. May là mẹ y không phải người "hiền", y ngày trước có phạm lỗi, nhiều lắm chỉ bị đánh vào mông. Nhớ đến tướng mạo đáng sợ kia, còn nhỏ tuổi đã có vẻ âm trầm, Trương Bình đối với Tứ hoàng tử sinh ra không ít thương cảm.
Hồng Tụ phân phó xong liền rời đi, y ở lại quét dọn lại gian phòng. Y treo áo tân thái giám ngày hôm nay lên, đem giày và ít tư trang mang theo để vào một cái tủ cũ.
Xong xuôi, y ngồi ở trên giường si ngốc.
Một vị hoàng tử không có cung điện của mình, vẫn sống cùng mẫu thân, cũng không có phủ đệ mỹ lệ, mà chỉ ở một góc đơn độc nơi sân nhỏ.
Y biết hoàng tử nào cũng giống nhau đều rất phô trương, nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất thường, kẻ hầu người hạ đứa nhỏ sao chỉ có một?
Hết lần này tới lần khác thái độ Hồng Tụ đối với hắn cực kỳ không giống với một cung nhân.
Phải hầu hạ hoàng tử này, căn bản không giống y tưởng tượng một bước lên trời mà chính là một cước rơi xuống vực sâu. Bất quá dù thế nào đi nữa, hiện tại y coi như đã bình yên xuống tới vực.
Đưa tay sờ sờ giữa hai chân, đến giờ y vẫn có chút chưa quen. Lúc đó đau buốt khiến y hối hận vạn phần. Nếu như y biết sau khi bị hoạn sẽ đau như vậy, sợ rằng chí ít cũng sẽ do dự vài ngày.
Y chỉ muốn làm một nhi tử hiếu thuận mà thôi. Y không nỡ để gia đình, các đệ đệ, cháu trai, cháu gái gặp nạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!