Thắng đế cả kinh, giật mình tỉnh giấc.
Ngài tịnh không phải là hoàng đế giác quan nhạy bén, cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm dẫn binh đánh trận, nhưng sự cảnh giác không thua bất luận một tướng quân nào nơi sa trường. Đây có thể nói là bẩm sinh, cũng có thể nói cố ý bồi dưỡng sau này, mặc kệ làm sao, sự cảnh giác ấy đã cứu ngài rất nhiều lần.
Lần này thì sao? Liệu có kịp không?
Thắng đế đẩy chăn ngồi dậy, có dự cảm nhìn về phía cách đó không xa sa trướng.
Tiểu thái giám đang trông chừng nghe được động tĩnh, ở bên ngoài sa trướng nhỏ giọng hỏi một tiếng - "Hoàng thượng, ngài muốn khởi dạ?" (tiểu đêm)
Thắng đế trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: "Ngươi đi xem ngoài cửa có thị vệ hay không."
Tiểu thái giám khó hiểu, bọn thị vệ thế nào không thủ ở ngoài cửa? Nhưng vẫn cứ y lời mở đại môn.
"Rầm." Có cái gì đó ngã xuống.
Gió lạnh từ ngoài cửa ùa vào khiến màn rung lên từng hồi, rồi rơi xuống đất.
"Phụ hoàng, nhi thần thỉnh an người."
Nằm trên mặt đất là hơn mười thi thể, chứng tỏ ngay chỗ này vừa mới trải qua một hồi bác đấu sinh tử.
Hai gã ám vệ Thắng đế lưu ở bên người làm thiếp thân bảo hộ đã chết, Hoàng Phủ Cẩn cũng đã phải trả một cái giá vô cùng, hao phí một số tiền rất lớn để mời hai sát thủ đến giao chuyện ở đây cho chúng.
Hoàng Phủ Cẩn đứng ở đầu giường Thắng đế, tay nâng hảo thánh chỉ đã chuẩn bị trước, khom lưng khẩn cầu phụ hoàng hắn đóng ngọc tỷ đại ấn lên.
Thắng đế không nhìn hắn, mà là đem ánh mắt hướng ra phía bên ngoài. Đường nhìn trong sa trướng đã bị một người cao cao che lấp liền vén lên, vắt sang hai bên, thấy đại môn mở rộng, bên ngoài đông nghịt một mảnh.
"Dương Hiểu đâu?"
"Dương đô úy đã bị Đào tướng quân tạm giam." Hoàng Phủ Cẩn kính cẩn trả lời. Hắn cũng không muốn đi tới bước này, nhưng tình thế không do người chọn.
"Đào Chính Cương? Trẫm tưởng ngươi và lão tứ đã không nhìn mặt nhau, nguyên lai các ngươi chỉ làm màu cho trẫm xem." Thắng đế mặc dù địa vị nhược thế nhưng đế uy vẫn tồn tại.
"Chúng nhi thần cũng chỉ là tương kế tựu kế mà thôi."
"Tương kế tựu kế? Lão tứ nói gì với ngươi? Phải nói trẫm bắt Diệp Chiêm, hảo gây xích mích quan hệ giữa ngươi và hắn đúng không?"
Hoàng Phủ Cẩn không trả lời.
"Ngu muội! Ngươi vốn là người thông minh, lanh lợi, thế nào lại làm một chuyện như vậy?" Thắng đế cười nhạo nhi tử của mình.
"Bởi vì nhi thần cũng cần một người hợp tác để mượn cớ." Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên trả lời.
Thắng đế cười nhạo, "Ngươi đây chắc chắn là dữ hổ mưu bì**." (chơi với người xấu uổng phí tâm cơ)
"Người có cho rằng nhi thần chính là bị bức vào đường tử mới làm ra chuyện này."
"Trẫm hình như không có bức ngươi đến đường này a?"
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, đi qua đệ nhất tọa vị trong cung, mỉm cười. "Nhi thần chỉ là không muốn đem ngôi vị hoàng đế này nhượng cho kẻ khác. Mà phụ hoàng tựa hồ không có ý định giao ngôi vị hoàng đế truyền cho nhi thần, sở dĩ vậy nên nhi thần chỉ có thể tự mình nghĩ cách đoạt lấy."
"Ngươi không sợ bêu danh thiên cổ ?"
"Vì thế thánh chỉ đã mở, mời phụ hoàng đóng ngự ấn tại đây. Coi như nhi thần đã khổ cực nhiều năm qua, phụ hoàng ban thưởng cho nhi thần a."
Thắng đế trầm mặc hồi lâu. "Lão tứ hiện tại e rằng không còn sống, Lưu nhi đâu?"
"Người nói Ngũ đệ sao? Phụ hoàng yên tâm, người thương yêu Ngũ đệ như thế, nhi thần sao có thể nhẫn tâm không tiễn Ngũ đệ đi làm bạn với người?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!