Chương 2: (Vô Đề)

Trương Bình nằm thẳng người trên chiếc giường bằng ván gỗ, cắn chặt răng.

Y ngay cả cử động cũng không dám, mà cũng không thể động. Cả tứ chi bị trói vào tấm ván gỗ lớn trên giường, ba ngày qua môi y khô rang, lót dạ bằng nước bọt.

Vết thương ở cuống hoa đau đớn vạn phần. Thế nhưng vết thương lớn do thụ là thế.

Đã sang ngày thứ ba, chỉ cần nhẫn nại chịu đựng nốt hôm nay, y có thể ly khai khỏi gian phòng đầy mùi hôi này.

Vết thương của y rốt cuộc khép lại tương đối tốt, kẻ hoạn cho y cũng nói chuyện này có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

Đây là chuyện tốt, y tự an ủi.

Có người kể trong phòng này kẻ chết không ít. Y coi như tương đối may mắn.

Để phân tán sự chú ý, Trương Bình bắt đầu nghĩ xem Đại thái giám sẽ phân công tác gì cho y.

Người như y mới vào cung, không có người chiếu cố, cũng không có bạc biếu kính, chỉ là một tiểu thái giám, tám phần mười sẽ bị phân cọ rửa nhà xí hoặc canh gác đêm. Nói chung không có chuyện tốt chờ y.

Bất quá là do y muốn huyễn tưởng một chút.

Hay là Đại thái giám thấy y hiểu chuyện, đưa y đến bên hoàng đế...

Ngẫm thử, hoàng đế ư ! Không hiểu hoàng đế trông như thế nào nhỉ? Liệu có giống như lời đồn đãi phong lưu phóng khoáng, diện mục như ngọc?

Nghe nói trong hậu cung hoàng đế có rất nhiều cung phi mỹ lệ như tiên nữ, chính là mỗi ngày đều có thể thấy.

Nếu như những người đó có chuyện vui sẽ ban thưởng cho y một ít bảo vật, y và người nhà cả đời này ăn mặc không hết.

Nhớ tới người nhà, Trương Bình nhịn không được nhớ đến khuôn mặt tươi cười của một người. Khuôn mặt tươi cười tuy rất xấu xí, nhưng tốt xấu cũng là đang cười.

Y đã tự nguyện tiến cung làm thái giám.

Ban đầu cha mẹ y biết y nhất thời muốn thành thái giám, thiếu chút nữa bị dọa kinh hãi. Sau, y vội vội vàng vàng chạy đi tìm mại bản trả lại ngân lượng, mại bản hừ lạnh một tiếng: Giấy trắng mực đen, ngươi đừng đùa!

Đi tìm thôn trưởng, thôn trưởng nói những kẻ trong cung tiểu dân chúng ta không thể trêu vào. Nói chung muốn trách thì trách nhi tử nhà ngươi, không ai buộc mi ấn dấu tay, chính mi nhanh nhảu hơn kẻ khác.

Ngay khi cha mẹ y đương bàn bạc đem cả nhà đi lánh nạn, y đứng ra nói :

"Cha, nương, không phải là làm thái giám. Nương trước đây từng nói có là trạng nguyên vinh hoa cũng chỉ giống như quan hoạn, huống hồ hoạn quan cũng là quan a. Nói không chừng nhi tử tương lai năng hầu hạ hoàng đế sẽ được ngài ban thưởng, mọi người sau này sẽ không phải lo cho lão tứ, lão ngũ, còn có tiền sính lễ cho đại cháu trai. Hơn nữa, cha không phải cũng nói bí kíp võ công thiên hạ phân nửa giấu trong tàng thư lâu tại hoàng cung ?

Nhi tử vào làm thái giám, càng có cơ hội được xem."

Miệng cha y há ra nói không nên lời. Ông bảo bí kíp phân nửa giấu tại hoàng cung chỉ là thuận miệng gạt tiểu hài tử, miễn cho y suốt ngày đòi xông vào Thiếu lâm tự. Không nghĩ tới….!

Họ trợn tròn mắt, há hốc mồm trước sự thực không thể thay đổi. Mà bọn họ cũng cần hai mươi lượng bạc cứu mệnh. Phu thê hai người chỉ còn nước nghìn dặn, vạn dặn thằng con rằng hoàng cung đại uyển chính là ma cung ăn thịt người, chỉ sợ y sinh chuyện. Nhưng đứa con thứ ba này không hề ngốc . Y cũng là người thứ hai của Phương Đỉnh thôn tiến cung.

Lúc đưa tiễn, mọi người trong nhà đều đi, tiễn y đến tận thôn khẩu.

Cha mẹ y cầm lấy tay y, còn đương dặn dò phân phó thì đại ca ở bên cạnh liền chen vào : Tam đệ, ngươi yên tâm lên đường. Tương lai ngươi xuất cung, ca nhất định dưỡng lão ngươi!

Các đệ đệ phía sau cũng không muốn xa y, ồn ào xung quanh, lão tứ học đại ca hắn: Tam ca, huynh cứ đi đi. Tương lai huynh xuất cung, đệ nhất định làm cơm cho huynh ăn."

Lão đại tức giận một cước dạt hai bên tả hữu.

Cha y nhân lúc không ai chú ý liền kéo y sang một bên nói nhỏ: "Đã biết phải làm gì rồi chứ? Mẹ ngươi dạy ngươi không ít chữ nhưng ngươi trong cung tốt nhất không nên lộ ra..."

"Sẽ không có đâu cha. Con sẽ cẩn thận." Trương Bình tươi cười nói để cha y an tâm.

Cha y vẫn nhăn mặt "Ngươi biết? Ngươi phải cố không làm ra việc xuẩn ngốc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!