Chương 19: (Vô Đề)

Gần trưa, Trương Bình mới quay về doanh trại.

Đẩy cánh cửa bước vào tiểu viện của bọn hắn, liền thấy Kỵ úy vương gia chân bất đinh bất bát (đứng tấn), tay trái cầm đao hướng thẳng, tay phải cầm một quyển binh thư đọc say sưa.

Trương Bình không muốn quấy rầy, nhẹ nhàng đóng cửa viện đi qua hắn. Tiểu viện này rất nhỏ, so với tiểu viện của Vương gia còn nhỏ hơn. Nhưng nghĩ kỹ đây là quân doanh, có thể cấp cho Võ đức kỵ úy một tiểu viện riêng đã rất chiếu cố rồi, hơn nữa hắn thân là hoàng tử nên có cũng có chút quyền vương gia.

"Mới sáng sớm ngươi đi đâu vậy?" Bên tai vang lên thanh âm hỏi thăm rất nhẹ.

Trương Bình dừng lại, "Ta ra ngoài ăn điểm tâm. Ngươi còn nhớ ta từng kể có một quán cơm ở trong thành không? Quán ấy bánh quẩy thực sự rất ngon, vừa thơm, vừa giòn. Ngươi nên nếm thử, không nhất thiết phải ăn mấy thứ đồ nguội lạnh không hương vị kia."

"Ta hỏi ngươi mới sáng sớm đã đi đâu?" Ánh mắt Hoàng Phủ Kiệt không rời trang sách, tay trái cũng không nhúc nhích.

"Đi loanh quanh trong thành. Hàng thợ rèn đóng cửa, hàng xóm nói hắn đi suốt đêm. Phủ Thái thú đại nhân tăng cường tuần tra, số binh sĩ canh phòng nhiều hơn trước. Tam điện hạ và quan lương thảo Lưu Vân đại nhân tới bái kiến Thái thú đại nhân. Thái thú đại nhân khước từ Hồ công công chẳng quản vất vả chạy suốt đêm để đến gặp hai vị đó. A, còn có người điên sáng sớm ăn vụng trứng kho của ta."

"Có nhiều chuyện như vậy?" Hoàng Phủ Kiệt cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt.

"Đúng vậy." Trương Bình thành thật gật đầu nói.

"Thân phận người điên điều tra rõ chưa?"

"Đại khái cũng đoán được."

"Hai ngày này ngươi chú ý theo dõi gã thợ rèn có ra khỏi thành hay không. Nếu có, theo dõi xem hắn đi gặp ai ở thành môn, buổi tối ai mở cửa thành cho hắn; nếu như không, ngươi điều tra xem hắn hiện tại đang làm khách chỗ ai. Mặt khác cũng phải nghĩ biện pháp dò ra mật chỉ Hồ Vinh mang tới."

"Lưu Vân đại nhân thì sao… ?"

Hoàng Phủ Kiệt ngẩng mặt, mỉm cười với Trương Bình "Hắn do ta phụ trách. Dù sao ngươi để ta luyện chân a."

Trương Bình nghe vậy chẳng ngại tôn kính, ngồi xuống xoa bóp chân cho Ninh vương, tán dương: "Không sai. Mạnh miệng lắm, luyện mấy ngày nữa thì chân thối ? Ta nói, Kỵ úy Vương gia à, ngài đứng như vậy đã bao lâu rồi? "

"Ta nói, lục phẩm thái giám Trương Bình của kỵ úy Vương gia, ngươi sau này ra ngoài, đi đâu cũng nhất định phải nhớ báo cho chủ tử ngươi – là ta một tiếng. Lời này của ta chắc hẳn không phải lần đầu ngươi nghe thấy." Hoàng Phủ Kiệt lại đưa mắt đọc sách, dùng ngón cái lật một trang nói.

Trương Bình đứng dậy, cười vui: "Ngay cả đi mao khanh(nhà xí) ta đây cũng cần phải báo cho ngài một tiếng?"

"Ân." Hoàng Phủ Kiệt gật đầu.

"Ngươi đang nói đùa đúng không?" Trương Bình nghi hoặc nhìn người này.

Hoàng Phủ Kiệt ngước nhìn y, "Ngươi thấy ta giống đang nói giỡn sao?"

Trương Bình ôm cánh tay, suy tư một hồi rồi gật đầu, bước về phía chân tường, nhấc một tạ đá bên cạnh, rất tùy ý đặt thứ nặng lục thập cân(60 cân) lên cánh tay trái của Hoàng Phủ Kiệt. Sau đó…. đứng ở một bên thưởng thức.

"Trương Bình, thái giám nhà ngươi chuyên dùng cách này trả thù chủ tử sao?"

Hoàng Phủ Kiệt cánh tay trái run lên một chút. Trương Bình thả tạ đá đủ đè chết lạc đà xuống như thả một cọng rơm. Tuy rằng "cọng rơm" nặng hơn bình thường những thập lục cân nhưng với y nó chính là "cọng rơm". Hoàng Phủ Kiệt dù trời sinh thần lực cũng là chịu không nổi, đao thế cân bằng bị phá hư.

"Thất lễ. Đây mới đúng."

Trương Bình hừ lạnh một tiếng, giọng nói có phần âm dương quái khí, một cước đá vào chỗ hõm giữa hai chân Hoàng Phủ Kiệt. Lập tức đưa một ngón tay cái lên rồi xoay nó hướng xuống đất, bỏ ra ngoài cửa.

Thái giám, thái giám, cho nhà ngươi thấy lợi hại của thái giám Trương tam ta!

Vừa quay ngón tay, vừa đi không nhìn đường, được ba bước y đụng đầu vào cửa. Trương bình tức giận chửi một câu thô lỗ, đạp cửa một cái rồi sải bước đi nhanh như chạy.

"Đau." Đầu gối chạm đất.

"Keng!" Không chỉ tạ đá, ngay cả chiến đao trong tay cũng rơi xuống đất.

"Trương Bình… ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!