Chương 16: (Vô Đề)

Tối ngày hôm sau.

Dương mama hiếu kỳ nhìn chằm chằmTrương Bình. Y làm gì a?

Thái giám trẻ tuổi Trương Bình đứng ngoài nội sảnh, tay nắm chặt thành quyền, đầu ngẩng cao kiên quyết, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Cái loại biểu tình này giống như sắp xông pha trận mạc, tràn ngập tinh thần gan dạ chấp nhận hi sinh.

Cuối cùng chàng thanh niên hít sâu một hơi rồi thở ra, dũng cảm đẩy chiếc cửa gổ chạm trổ hoa văn bước vào nội sảnh.

Dương mama nhăn mặt, nếu y biết suy nghĩ thì nên ly khai mới phải.

"Đây là dục phòng đặc biệt, các ngươi đều chuẩn bị đầy đủ chưa? Bản vương ở đây xem." Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt ngồi ở thượng vị, nói với hai giáo tập mama đang ra mắt Hồng Tụ.

"Vâng… Vâng." Hai mama giáo tập ở trong cung đã nhiều năm, biết không ít người hoàng tộc cổ quái. Nếu hắn thích xem quá trình giáo huấn thì để cho hắn xem.

"Các ngươi trước tiên phải lau mình cho y đúng không? Nói cho cùng, tiện nô kia dùng chính bản thân mình để lĩnh hội. Các ngươi không được phép chạm vào hắn. Bản vương không thích có người động đến đồ của bản vương."Ninh vương ra lệnh.

"Rõ." Giáo tập mama nhận được sự cho phép của Hồng Tụ, nhất tề vén áo thi lễ rồi lập tức đi tới bên cạnh Trương Bình đang quỳ rạp trên đất.

Vừa tẩy trừ cho Trương Bình theo trình tự, các giáo tập mama vừa bày ra các công cụ cần thiết.

"Cởi y phục ra." Một trong hai giáo tập mama diện vô biểu tình nói với Trương Bình.

Trương Bình khẽ cắn môi, lưỡng lự chút rồi đem y phục trút bỏ hết.

Các mama đối với y không hề khách khí, bên cạnh còn có Hồng Tụ đứng xem. Ba nữ nhân nhìn y cởi sạch y phục, biểu tình trên mặt một điểm xấu hổ cũng không có.

"Xoay người, hướng lưng về phía Vương gia."

Trương Bình động tác y lệnh, không chút phản kháng.

"Quỳ xuống, tứ chi chấm đất, trầm hạ thắt lưng, nhấc cao mông. Cao lên một chút!" Giáo tập mama tiếp tục chỉ thị.

Hồng Tụ thấy y bởi vì sợ hãi nên thân thể khẽ run, nhưng cơ bản ngoan ngoãn nghe lời, thỏa mãn gật đầu.

"Tới gần ta." Hoàng Phủ Kiệt bỗng nhiên mở miệng nói.

"Vương gia cho ngươi tới gần, lùi về sau, không được phép đứng dậy."

Trương Bình không còn cách nào khác hơn là "Ân" một tiếng, quỳ xuồng đất, dùng khuỷnh tay đẩy người lùi về hướng Hoàng Phủ Kiệt.

"Làm theo lời chúng ta và chỉ thị của Vương gia. Hai già này sẽ không động đến ngươi, tất cả ngươi phải tự làm lấy. Nếu như làm không được, hừ!"

Chiếc roi da quật xuống nền một tiếng "Chát!" rất kêu.

Trương Bình thầm kêu xong đời rồi, còn hơn cả hình pháp Nội thị, đây được xem là gì?

Một trong hai mama cúi đầu nhìn kỹ phía sau y. Trong mắt lóe lên một tia kỳ quái, thần sắc khó hiểu, lập tức ngoắc mama còn lại đến nhìn.

Hồng Tụ nhìn phía các mama.

Hoàng Phủ Kiệt tuy mang mặt nạ nhưng biểu tình bên trong biến hóa rất ít. Có điều hai mắt tựa hồ càng thêm sâu thẳm.

Một trong hai mama đi tới chỗ Hồng Tụ nói gì đó. Hồng Tụ kinh ngạc hỏi : "Sao lại như vậy?"

Giáo tập mama nhận được phân phó, trở lại chỗ Trương Bình quát hỏi: "Vương gia bình thường chưa từng làm qua ở đây?"

Hoàng Phủ Kiệt ánh mắt dao động, đây là hắn chưa đủ kinh nghiệm, hắn thật không ngờ giáo tập mama nhìn ra điểm này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!